Suốt năm năm, cô luôn cho là mình đã cứu ba, cứu nhà họ Liễu, rốt cuộc là có ý nghĩa gì?
“Vì sao bà phải nói với tôi những chuyện này? Vì sao đến bây giờ lại muốn nói với tôi những chuyện này, vì sao giờ mới kể ra những chuyện của năm năm trước?” Liễu Ảnh khẽ thở ra một hơi, cô quay sang nhìn bà Tư Đồ lần nữa, ánh mắt đã trở nên sắc bén hơn.
Cô vẫn còn một vài điều nghi ngờ về bà Tư Đồ.
Vừa rồi bà ta nói đã biết rõ chuyện này ngay từ lúc đầu.
Nếu như vậy thì vì sao năm năm qua lại chưa từng đến tìm cô, vì sao bây giờ mới tìm gặp?
Bà Tư Đồ nhìn cô, con ngươi thoáng dao động: “Tôi biết thỏa thuận của hai người có thời hạn là năm năm, bây giờ thời gian năm năm đã hết rồi...”
Bà ta muốn nói lại thôi, nhưng Liễu Ảnh đã lập tức đoán ra điều bà ta muốn nói.
“Vậy nên, bà đang lo lắng tôi sẽ bám lấy con trai bà không chịu buông tay sao?” Liễu Ảnh khẽ cười thành tiếng, rõ ràng xen lẫn vẻ châm chọc: “Về chuyện này thì bà Tư Đồ Không cần lo lắng.
Tôi tuyệt đối sẽ không bám lấy con trai bà không buông đâu.”
Cô dừng lại một thoáng rồi nói tiếp: “Nếu bà Tư Đồ tìm tôi vì chuyện này thì tôi nghĩ, hôm nay có lẽ bà đã tìm nhầm người rồi.
Người bà nên đi gặp hẳn phải là con trai mình đấy.”
“Tôi hiểu tính tình của Không, nó không phải người có tâm địa sắt đá.
Lúc trước, cho dù là vì lý do gì mà nó giữ cô lại bên cạnh thì dù sao hai người cũng đã chung sống với nhau năm năm.
Tóm lại, chuyện trước kia cũng là nó đã khiến cô ấm ức, nên chắc hẳn nó sẽ muốn tìm cách bù đắp cho cô.
Cô có yêu cầu gì...” Bà Tư Đồ vẫn nói bằng chất giọng ôn hòa trước sau như một đó, nhưng sức sát thương lại vô cùng tàn bạo.
Liễu Ảnh thẳng thừng bật cười thành tiếng: “Tôi không có bất cứ yêu cầu gì cả.
Vả lại, bà cũng không cần lo lắng con trai mình sẽ mềm lòng, nương tay, không cần lo lắng anh ta sẽ cảm thấy áy náy đâu.
Anh ta hoàn toàn không hề có hai thứ cảm xúc đó.
Bà Tư Đồ, bà vẫn chưa hiểu rõ con trai mình đâu.”
Trước đó Liễu Ảnh vẫn khá lịch sự với với bà Tư Đồ, nhưng đến giờ, thái độ của cô đã hoàn toàn thay đổi.
Hiện giờ cô đã hiểu mục đích bà Tư Đồ gọi cô đến, không chỉ vì muốn đuổi cô đi, mà còn để làm nhục cô.
“Tất nhiên, bà Tư Đồ cũng không cần lo tôi sẽ bám vào con trai bà