“Tổng giám đốc, có cần làm gì không ạ?” Trợ lý không hiểu ý của tổng giám đốc nhà mình cho lắm, nên đương nhiên phải hỏi cho rõ ràng, nhỡ đâu không hiểu rõ rồi làm sai thì rất phiền toái.
Dù sao thì chuyện này cũng khác với những chuyện bình thường của công ty.
“...! Không cần.” Tư Đồ Không lặng lẽ hít vào một hơi, cuối cùng thốt lên hai chữ.
Cần phải làm gì ư? Anh ta cảm thấy mình có rất nhiều việc cần phải làm.
Ví dụ như, phải thừa dịp lúc này mà giậu đổ bìm leo, mua lại công ty của Bùi Dật Duy, thế nhưng tới cuối cùng anh ta vẫn kìm lại.
“Vâng.” Nghe thấy Tổng giám đốc nhà mình nói như vậy, trợ lý thở phào nhẹ nhõm, cũng may là đã hỏi một tiếng.
Sáng nay, lúc Tổng giám đốc nghiến răng nghiến lợi, bảo anh ta theo dõi Bùi Dật Duy, như thể có thâm thù đại hận gì với Bùi Dật Duy vậy.
Vốn dĩ anh ta còn tưởng, có phải Tổng giám đốc muốn đối phó Bùi Dật Duy hay không, hóa ra anh ta đã hiểu nhầm.
Trợ lý cúp máy ở đầu dây bên kia, phía bên này, Lưu Trung Nam cũng càng thêm căng thẳng và lo lắng hơn.
Nãy giờ, cuộc gọi của giữa Tư Đồ Không và Lưu Trung Nam không hề ngắt, nên anh ta cũng nghe thấy được nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi.
Lưu Trung Nam nghe thấy trợ lý nói rằng, Bùi Dật Duy giết người, sau đó hôm nay đi tự thú.
Liên kết lại mọi chuyện, Lưu Trung Nam cũng tự động cho rằng khi nãy Liễu Ảnh đau lòng, buồn bã là vì Bùi Dật Duy.
Bây giờ, Lưu Trung Nam đã biết được tình cảm của Tổng giám đốc nhà mình dành cho Liễu Ảnh.
Vậy thì lúc này, chắc chắn Tổng giám đốc sẽ không thể nhịn được chuyện Liễu Ảnh đau buồn vì người đàn ông khác, Tổng giám đốc nhất định sẽ rất tức giận.
Lưu Trung Nam đợi một lúc, không thấy Tổng giám đốc nhà mình nói gì cả, nhưng Tổng giám đốc cũng không cúp máy.
Tổng giám đốc không cúp máy thì đương nhiên, Lưu Trung Nam sẽ không dám cúp.
Cho nên, cả hai bên đều im lặng, nhưng Lưu Trung Nam vẫn có thể nghe được ở bên kia Tổng giám đốc vẫn đang lái xe.
Đúng vào lúc này, Lưu Trung Nam nhìn thấy Liễu Ảnh ở cách đó không xa đã đứng dậy, đi về phía trước.
Đôi mắt Lưu Trung Nam sáng lên, sau đó vô thức báo cáo lại: “Tổng giám đốc, cô Liễu rời đi rồi.”
Lưu Trung Nam đợi một lúc cũng không nghe thấy Tổng giám đốc nhà mình đáp lại, nhớ tới việc chắc chắn Tổng giám đốc đang tức giận, có khi sẽ không tới đây nữa.
Suy cho cùng, cô Liễu đang đau buồn vì người đàn ông khác, Tổng giám đốc tới đây trong tình huống này thì có vẻ không ổn cho lắm.
“Tổng giám đốc, có cần phải báo cáo tình hình bên này nữa không ạ?” Đương nhiên, Lưu Trung Nam không dám tự mình quyết định, vẫn phải hỏi lại ý kiến của Tổng giám đốc.
“Ừm.” Lần này, cuối cùng cũng đã