Anh ta nhìn chằm chằm Liễu Ảnh, cứ như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Trái tim anh ta rất đau, như bị cắt nát ra từng mảnh một, giờ đây như thể sắp nổ tung!
Anh ta chưa bao giờ biết rằng, lời nói của một người lại có thể gây ra lực sát thương lớn tới như thế.
Anh ta cảm thấy, nếu để cô tiếp tục nói, anh ta có thể sẽ bị những lời nói của cô giết chết.
Anh ta cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, người phụ của mình lại có thể khiến anh ta tổn thương nhiều như vậy.
Một người phụ nữ ở bên anh ta năm năm, dù không thích anh ta chăng nữa, vì cớ gì mà phải tàn nhẫn tới mức này?
“Tôi đã nói rồi, em muốn ở bên anh ta là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra.” Tư Đồ Không nghiến răng nghiến lợi, lúc này, có thể nghe rõ cả tiếng răng đang nghiến ken két của anh ta.
Cô muốn giữ mình trong trắng vì Bùi Dật Duy ư? Cô muốn ở bên Bùi Dật Duy ư? Tuyệt đối không thể.
“Anh đừng quên, thỏa thuận giữa chúng ta đã kết thúc rồi.
Thời hạn năm năm đã tới, giữa chúng ta đã kết thúc.
Bây giờ anh không làm gì được tôi đâu.” Liễu Ảnh thầm cười khẩy, anh ta dựa vào cái gì mà không cho phép, anh dựa vào cái gì mà quản lý cô.
Dựa vào cái gì?
“Vẫn chưa kết thúc, con còn chưa...” Hiện tại, Tư Đồ Không ghét nhất việc cô nhắc tới chuyện này, mà hiện giờ anh ta cũng biết, nếu như cô thực sự muốn rời đi, hình như đúng là anh ta không có lý do gì để ngăn cản cô cả.
“Sinh con ư? Sau đó thì sao?” Bây giờ, nghe thấy anh ta nhắc tới chuyện thỏa thuận là Liễu Ảnh lại cảm thấy như có người đang cầm dao rạch vào tim mình.
Không ngờ lúc này anh ta còn nhắc tới chuyện con cái với cô.
Anh ta còn muốn cô sinh con cho anh ta nữa ư? Sinh con xong rồi sau đó thì sao?
Có phải anh ta muốn đợi cô sinh con xong, sau đó sẽ dứt khoát tàn nhẫn chia cắt cô và con không?
Phải, đây đúng là một thủ đoạn tàn nhẫn để trả thù người khác đấy.
Thời gian năm năm vẫn chưa đủ sao? Trả thù năm năm vẫn chưa nguôi ngoai, anh ta còn muốn cô sinh con để trả thù?
“Sinh con xong đương nhiên là phải nuôi nấng.” Tư Đồ Không hơi sững sờ, không ngờ cô lại hỏi như vậy.
Anh ta cảm thấy câu hỏi này của cô cũng kỳ lạ quá rồi.
Sinh con xong đương nhiên là phải nuôi nấng, nếu không thì còn có thể làm gì nữa?
“Nuôi nấng?” Liễu Ảnh cười khẩy.
Phải, sinh