“Anh định giải quyết như thế nào? Giết người phải đền mạng, anh đã giết ba tôi, vậy thì đền mạng cho ông ấy đi?” Giờ đây, chắc chắn Liễu Ảnh sẽ không tin anh ta.
Đối với cô, tất cả những gì anh ta nói bây giờ đều là dối trá, đều là bịp bợm.
Dù sao thì anh ta đã lừa gạt cô không chỉ một lần.
“Liễu Ảnh, hãy tin anh.” Giọng nói của Tư Đồ Không còn khàn hơn lúc trước.
Anh ta vươn tay, muốn ôm cô vào lòng: “Anh biết anh sai rồi, cho anh một cơ hội đi.”
“Cho anh một cơ hội? Tổng giám đốc Tư Đồ còn muốn tôi cho anh một cơ hội gì?” Liễu Ảnh cảm thấy câu nói này của anh ta hết sức nực cười.
Anh ta còn muốn cô cho anh ta cơ hội cơ đấy.
Từ trước tới nay, cô luôn là người bị lừa gạt, anh ta lừa cô xoay mòng mòng, anh ta cần cô phải cho anh ta cơ hội gì?
“Ở lại bên anh, đừng đi, tất cả mọi chuyện cứ để anh giải quyết.” Tư Đồ Không khẽ hít vào một hơi.
Anh ta biết, hiện tại đưa ra yêu cầu này với cô là hơi quá quắt, nhưng anh ta không thể để cô ra đi được, nhất là trong tình cảnh này.
Vốn dĩ cô đã muốn bỏ anh ta rồi, bây giờ lại biết được anh ta đã giết hại ba mình, biết được khi đó anh ta đã lừa cô, đương nhiên cô sẽ càng muốn bỏ đi.
Nếu như bây giờ để cô ra đi, sau này anh ta muốn cô quay trở về bên mình e rằng sẽ rất khó.
“Không thể nào.” Liễu Ảnh từ chối thẳng thừng, trong giọng nói vô cùng kiên quyết còn có sự phẫn nộ và căm hận.
Cô không thể tin nổi, bây giờ cô đã biết hết tất cả rồi, vậy mà anh ta vẫn muốn cô ở lại bên cạnh.
Còn câu anh ta nói vì thích cô ban nãy, cô hoàn toàn không tin.
Từ trước tới nay, anh ta luôn lạnh nhạt, giữa họ còn có một mối thù thì sao anh ta có thể thích cô được.
Cho dù họ không có thù oán với nhau, cô cũng không tin rằng Tư Đồ Không sẽ thích cô.
Cô ở bên anh ta năm năm, cho dù mấy năm sau này, Tư Đồ Không đã thôi giày vò, sỉ nhục cô như lúc đầu, nhưng anh ta cũng chẳng hề có vẻ gì là thực sự thích cô cả.
Đối với cô, anh ta chỉ có ý muốn chiếm hữu mà thôi.
Cho dù không biết sự thật năm năm trước, cô cũng sẽ ra đi.
Huống hồ là bây giờ, cô đã biết hết tất cả.
Vậy nên, cô