Có phải Thành thiếu chủ muốn nói rằng, họ đã tìm được công chúa đích thực của Quỷ Vực Chi Thành, chính là cô y tá kia, chủ nhân thực sự của sợi tóc họ lấy đi, đúng không?
“Các anh tìm được cô ấy rồi à? Vậy thì phải chúc mừng các anh rồi, cuối cùng cũng tìm được công chúa đích thực của Quỷ Vực Chi Thành.” Hàn Nhã Thanh cho rằng vào lúc này mình cũng nên nói một câu chúc mừng.
Dù thế nào thì chuyện này vẫn có liên quan đến cô.
Đương nhiên, đó hoàn toàn là do trời xui đất khiến, cô thực sự không dám tranh công.
Giờ xem ra, có lẽ cậu thiếu niên kia và Thành thiếu chủ có thái độ thế này là vì họ biết ơn cô chăng?
Nghe được câu này của Hàn Nhã Thanh, Thành thiếu chủ có hơi bối rối, tìm được cô ấy nghĩa là sao?
Tìm được ai?
Chúc mừng bọn họ tìm được công chúa đích thực à?
Bọn họ vẫn chưa tìm được mà?
Tuy anh ta luôn nhận định cô chính là công chúa đích thực của Quỷ Vực Chi Thành, nhưng chẳng phải vẫn chưa được xác nhận lần cuối sao?
Hơn nữa, Thành thiếu chủ cũng nghe ra được ý trong câu của cô Đường là cô ấy không phải công chúa đích thực.
Vậy là, cô Đường đang nói tới ai?
Cô Đường nói ai là công chúa đích thực của Quỷ Vực Chi Thành?
Giờ phút này Thành thiếu chủ thật sự không hiểu.
“Thành thiếu chủ, có lẽ cô Đường đã hiểu lầm rồi.” Cuối cùng cậu Hàn cũng đã tỉnh táo lại, có vẻ như anh ta đã hiểu ra ý của Hàn Nhã Thanh.
“Hả?” Thành thiếu chủ đang nghĩ đến việc làm thế nào lấy được tóc của Hàn Nhã Thanh nên không rảnh suy nghĩ nhiều hơn về vấn đề này.
“Có thể là do thái độ của tôi quá cung kính, còn anh lại nghe theo lời cô Đường quá như vậy nên cô Đường nghĩ rằng kết quả kiểm tra quan hệ huyết thống đã khớp.
Sợi tóc cô ấy để chúng ta lấy đi là của một y tá trong bệnh viện, thế nên có lẽ cô Đường đang hiểu nhầm rằng y tá mới là con gái của Thành chủ.
Vì vậy cô ấy mới phải giải thích với anh đó không phải là tóc của cô ấy.” Cậu Hàn suy nghĩ mãi