“Một người vì giải quyết rắc rối cho người yêu cũ của mình mà đi xin người yêu hiện tại giúp đỡ cho, cậu thấy tình huống này là như thế nào?” Thư ký Lưu chưa nói hết câu, Dương Tầm Chiêu đã đột ngột cất lời.
“Dạ?” Thư ký Lưu nghe mà ngớ cả người, nghĩa là sao?
Cái gì mà người cũ, rồi lại người yêu mới vậy? Sao anh ta nghe mà chẳng hiểu gì hết.
Đôi mắt Dương Tầm Chiêu tối sầm đi, liếc nhìn thư ký Lưu với vẻ thờ ơ.
Đối mặt với ánh mắt của tổng giám đốc nhà mình, cả người thư ký Lưu cứng đờ, sau đó não được khơi thông, trong tích tắc bỗng hiểu ra ngay ra ý của tổng giám đốc nhà mình.
Cú điện thoại vừa nãy rõ ràng là của bà chủ gọi đến, hiện tại quan hệ giữa bà chủ và tổng giám đốc đang rất yên ổn, vậy thì chắc chắn tổng giám đốc là người yêu mới rồi.
Cho nên vừa nãy bà chủ gọi điện thoại đến là để xin tổng giám đốc giúp đỡ, mà còn là giúp đỡ cho người yêu cũ của bà chủ.
Thư ký Lưu khiếp sợ tột độ, hít sâu một hơi.
Ôi trời ạ, bảo sao tổng giám đốc lại có dáng vẻ kinh khủng thế này.
Nhưng mà người cũ của bà chủ là ai?
Thư ký Lưu chợt nhớ đến những tài liệu mà trước đây anh ta đã giúp tổng giám đốc mình điều tra được, người cũ của bà chủ hình như là Bùi Dật Duy, tổng giám đốc của Thanh Duy.
Chuyện Bùi Dật Duy giết người nay đã lên trang nhất, tất nhiên là thư ký Lưu cũng đã thấy được.
Hồi trước anh ta cũng chẳng để ý cho lắm nhưng bây giờ thì lại không thể phớt lờ được nữa.
“Tổng giám đốc, quan hệ giữa bà chủ với tổng giám đốc Bùi chắc chắn chỉ ở mức bạn bè hỗ trợ nhau thôi, dù sao tổng giám đốc Bùi cũng gặp chuyện lớn đến vậy mà.” Thư ký Lưu cảm giác mồ hôi lạnh túa ra sau lưng mình càng lúc càng nhiều, anh ta cảm thấy kiểu gì thì đây cũng là một câu hỏi có tính chất ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng mà tổng giám đốc hỏi thì anh ta cũng đâu dám không trả lời.
“Chuyện Bùi Dật Duy gặp nạn có liên quan gì đến cô ấy chứ?” Dương Tầm Chiêu liếc xéo thư ký Lưu, ánh mắt ấy nhìn tưởng rất hờ hững, nhưng với thư ký Lưu đang đối diện với ánh mắt của tổng giám đốc nhà mình thì thiếu chút nữa là anh ta đã quỳ sụp xuống đất rồi.
“Cái này thì…” Thư ký Lưu đưa tay lên lau trán.
Hiện tại máy lạnh trong phòng đang mở hết công suất nhưng mồ hôi vẫn tuôn như mưa trên người thư ký Lưu: “Dù sao bà chủ cũng đâu phải người tuyệt tình, không thể thấy chết mà không cứu.”
“Nghĩa là, cô ấy vẫn còn tình cảm