Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Anh Quan Tâm Em


trước sau



Liễu Ảnh phẫn nộ.

Rốt cuộc anh ta có hiểu rằng giữa hai người họ có quá nhiều chuyện hay không? Cô không thể nào thoải mái chấp nhận anh ta được, huống chi, người nhà của anh ta cũng sẽ không đồng ý!
“Được, vậy chúng ta không nói tới chuyện này nữa.

Nếu như sau này, chứng minh được ba em không hê trong sạch, vậy thì em không được rời khỏi anh.” Tư Đồ Không quyết định sẽ thong thả, giữ được cô là tốt rôi, họ vẫn sẽ còn cơ hội.

Tư Đô Không ngẫm nghĩ mãi, nếu như Liễu Ảnh muốn ra đi, rốt cuộc sẽ làm gì? Cô đã biết chuyện kia rồi, cũng đã nói với anh ta rằng sẽ ra đi, bây giờ ở lại đây vì điều gì? Chuyện của Bùi Dật Duy ư? Phải thừa nhận rằng, Tư Đồ Không luôn không muốn nghĩ tới Bùi Dật Duy.

Cứ như hễ nhắc tới người ấy thì sẽ có quan hệ đặc biệt nào đó với Liễu Ảnh vậy.


Liễu Ảnh không nói không rằng, không muốn đồng ý, “Anh biết bây giờ em có rất nhiều việc.

Em luôn lo lắng về chuyện của Bùi Dật Duy.

Nếu như anh giúp em thì chúng ta bắt đầu lại có được không?” Tư Đồ Không xuống nước trước, chậm rãi nói, đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của anh ta rồi.

Liễu Ảnh sững người, ý anh ta vừa nói là, anh ta đồng ý giúp Bùi Dật Duy ư? Trước đó không phải là tức giận tới như vậy, hận không thể khiến Bùi Dật Duy chết ngay lập tức sao? Nhớ tới chuyện trên mạng, cô ngẩng đầu lên hỏi: “Có phải anh tung chuyện Bùi Dật Duy giết người ra không?”
“Em nghi ngờ anh?” Tư Đồ Không không sao tin nổi.

Lễ nào trong mắt cô ấy, mình lại là người không từ thủ đoạn tới vậy ư?
Huống chỉ, Bùi Dật Duy có tư cách gì để anh ta phải chú ý tới? Nếu như không vì Liễu Ảnh, anh ta còn chẳng thèm ngó ngàng đến Bùi Dật Duy nữa!
Liễu Ảnh nhìn vẻ mặt anh ta rồi lắc đầu, lẽ nào không phải anh ta sao? Vậy thì là ai? Rốt cuộc chuyện này có lợi cho ai? Sự im lặng của Liễu Ảnh đã đồng nghĩa với việc thừa nhận trong mắt Tư Đồ Không, thừa nhận rằng cô đang nghỉ ngờ anh ta là người ra tay.

Cảm xúc vừa mới lắng xuống lại bùng nổi!
“Bùi Dật Duy có gì đáng để anh phải ra tay? Anh ta giết người ngồi tù là chuyện chắc chắn, nếu như anh thực sự muốn làm gì đó thì cứ khiến anh ta không ra được là xong, chịu án chung thân cũng đủ, cần gì phải tung tin ra ngoài?” Tư Đồ Không tức giận, gần như là quát lên.

Liễu Ảnh kinh ngạc nhìn Tư Đồ Không.

Không ngờ rằng anh ta lại có suy nghĩ như vậy, để Bùi Dật Duy ngồi tù vĩnh viễn ư? Sao anh ta lại ác độc như vậy? Bùi Dật Duy đắc tội gì với anh ta?
Tư Đồ Không nhìn

Liễu Ảnh, nói từng chữ một: “Nếu như anh giúp Bùi Dật Duy thì em cho anh một cơ hội, chúng ta sẽ bắt đầu lại, có được không?”

Liễu Ảnh bỗng thoáng dao động.

Cô hoàn toàn không có khả năng nhúng tay vào chuyện này, Bùi Dật Duy không muốn cô giúp đỡ, cô chẳng làm được gì cả, giống như chấp nhận nghe theo ý trời vậy.

Hàn Nhã Thanh chắc chắn sẽ có cách, nhưng bây giờ lại không liên lạc được.

Chuyện đang ngày một lớn dần, không biết sẽ thành ra thế nào nữa.

Nếu Tư Đồ Không ra tay...!Nếu anh ta giúp đỡ...!Nhưng như vậy, cô sẽ lại dây dưa với anh ta, đây không phải là điều cô muốn.

Cô sợ mình vừa mở lời thì sẽ không bao giờ thoát khỏi Tư Đồ Không được nữa.

“Đúng vậy, tôi hận anh.” Liễu Ảnh nói nhẹ bẫng.

Cô không sợ đắc tội anh ta nữa.

Cô đã đắc tội anh ta từ lâu rồi, không phải sao?
“Em quá tàn nhẫn! Trước giờ anh chưa hề biết rằng, em lại là người vô tình tới như vậy!” Tư Đồ Không bóp bả vai Liễu Ảnh, siết chặt từng chút một.

Nếu như anh ta đã đau lòng, vậy họ hãy đau cùng nhau đi! Có đau phải cùng chịu chứ!
“Buông tôi ra!” Liễu Ảnh đau đớn quát lên.


Cô không muốn đụng chạm với anh ta một chút nào cả.

Năm năm đó đã đủ rồi, bây giờ, chỉ một chút đụng chạm thôi cũng khiến cô cảm thấy khó chịu, là hành động quay lưng lại với bản thân của quá khứ, hại chết ba mình, Liễu Ảnh không thể nào tha thứ cho chính mình được.

“Không thể nào, anh vĩnh viễn không bao giờ buông em ra! Liễu Ảnh, tin anh đi.

Em sẽ không bao giờ trốn thoát được anh đâu.

Chỉ cần anh không muốn, em mãi mãi chỉ có thể là người phụ nữ của anh!” Tư Đồ Không tức điên người, nói với giọng uy hiếp! Anh ta là Tư Đồ Không, muốn loại phụ nữ nào mà không có được? Chỉ cần anh ta muốn, Liễu Ảnh sẽ vĩnh viễn không thoát khỏi lòng bàn tay anh ta
“Ai là người phụ nữ của anh?” Liễu Ảnh hất văng tay Tư Đồ Không.

Anh ta cũng dám nghĩ quá nhỉ.

“Em đó! Em đã quên những chuyện chúng ta đã làm trong năm năm qua rồi sao? Em quên chúng ta đã chung chăn chung gối, quên những chuyện chúng ta đã làm trên giường rồi sao! Em đã từng cười vui vẻ như vậy, dịu dàng như vậy...!Em mãi mãi cũng chẳng thể quên được đâu!” Tư Đồ Không cố ý nói, còn áp sát Liễu Ảnh từng chút một, hết sức mờ ám.

Liễu Ảnh như phải gánh chịu sự sỉ nhục tột cùng, mặt đỏ rần rần: “Tư Đồ Không, anh đừng có quá đáng!”.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện