Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1720


trước sau

CHƯƠNG 1720

Nào là Lincoln, Jumbo, Ferrrari, Shelby, Bugatti… Không phải limousine hạng sang thì là xe thể thao phong cách. Đường Minh Hạo hớn hở quan sát. Đa số bọn con trai đều rất nhạy cảm với xe ô tô, liếc qua mà hai mắt cậu đã sáng ngời khi thấy chiếc Bugatti phiên bản giới hạn.

Mặc Thành dẫn Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo rẽ vài ba lượt ở nơi “tiêu điều”

này, dừng lại trước một cửa tiệm nhỏ. Đường Minh Hạo ngước đầu nhìn, thấy được tên cửa hàng là ‘Moon Stars’. Cậu không hiểu rõ tên này có ý nghĩa gì, nhưng cũng không khỏi kinh ngạc khi nhìn vào bên trong. Cửa tiệm này chia thành hai khu, một bên bày hơn hai mươi bộ quần áo của bé trai, có đủ giày, mũ, kính, thậm chí cả cúc tay áo, thắt lưng, vân vân, cần gì có nấy. Bên còn lại cũng tương tự, nhưng màu sắc tươi sáng hơn.

Chủ tiệm là một cô gái trông rất hiền lành, bím tóc dài thắt bằng một chiếc nơ xinh xắn buông rũ trước ngực. Cô ta mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, rất đơn giản, không nhận ra được nhãn hiệu nào, nhưng là hàng thuần thủ công, kỹ thuật cắt may hàng đầu, phần eo điểm xuyết một chút làm bật lên khí chất độc đáo. Mặc Thành rất hài lòng, có chủ tiệm như vậy thì hàng trong tiệm chắc chắn sẽ đặc biệt. Anh ta cảm thấy cô gái này như một người làm nghệ thuật vậy, trên người mang đậm chất nghệ sĩ.

Mặc Thành cất tiếng chào hỏi, cô gái chỉ nhìn lướt qua anh ta đã không giấu được vẻ giật mình thảng thốt, rồi lại nhìn đến Đường Minh Hạo và Đường Vũ Kỳ thì càng xuýt xoa tán thưởng, cả ba người trong gia đình này thật sự quá đẹp! Ngắm thôi cũng cảm thấy đã mắt rồi.

“Ba người cứ tự lựa chọn nhé, chọn xong qua thẳng đây thanh toán là được.”

Dụ Kiều Trúc bình tĩnh lại, nói với Mặc Thành. Có thể đến nơi này đều là những người đứng hàng đầu trong các lĩnh vực, cô ta luôn rất yên tâm. Hơn nữa thế lực của người chống lưng cửa hàng này đủ lớn mạnh, sẽ không có mấy ai đui mù nên Dụ Kiều Trúc cũng rất thoải mái.

Mặc Thành dẫn Đường Minh Hạo và Đường Vũ Kỳ đi vào, hỏi hai bé con muốn cùng chọn hay chia nhau ra chọn. Hai đứa quyết định chọn cùng nhau, thế là ba người đi tới bên phải trước.

Vừa vào đến nơi đã bắt gặp một cô gái đeo chiếc kính râm lớn, gần như che khuất cả gương mặt. Ánh mắt của cô ấy nhanh chóng bị Đường Minh Hạo và Đường Vũ Kỳ thu hút, nhưng cuối cùng lại dừng trên Đường Vũ Kỳ. Mặc Thành vô thức kéo hai đứa bé ra sau lưng che chở, lạnh lùng nhìn cô gái trước mặt.

Như thể không nhận thấy thái độ chống đối của Mặc Thành, cô gái hỏi: “Các em đến chọn quần áo à?”

Giọng nói cô ấy trong trẻo lạnh lùng, lanh lảnh như tiếng suối chảy, thanh thúy mát mẻ, đến cuối câu còn hơi cao giọng, khiến âm thanh uyển chuyển hơn. Mặc Thành rất ít khi

nghe thấy một giọng nói đặc trưng như vậy, dễ nghe, và độc đáo. Anh ta bất giác nhìn cô gái kia kĩ hơn.

Đường Vũ Kỳ rất bạo dạn, hơn nữa lại mẫn cảm với ánh nhìn của người khác. Cô bé nhận ra người trước mặt không có ác ý.

Mặc Thành bĩnh tĩnh lại nhìn đối phương. Cách ăn mặc của cô gái này nhìn thoáng qua đã thấy đẹp ngỡ ngàng, tóc cuộn sóng to màu trà sữa caramel, váy hoa dài sặc sỡ có tua rua ở chân váy, chiếc đai lưng cùng màu với tóc, phía dưới treo một viên kim cương màu tím, cổ đeo dây chuyền dài, khuyên tai hình lông chim. Eo thon ngực nở, cao ráo mảnh mai, hoạt bát mà vẫn quyến rũ. Mặc Thành hiếm thấy ai mặc lòe loẹt như vậy, không khỏi tìm nghiền ngẫm thân phận đối phương.

“Tôi tên Lâm Từ, là bạn của chủ cửa hàng. Tôi rất thích cô bé này, hay anh để tôi phối đồ giúp bé được không?”

Cô gái tự giới thiệu. Cửa hàng này là chi nhánh của Tổng bộ bên Paris. Đã lâu cô không về đây nên tới xem xét một chuyến, không ngờ lại có thể gặp được cô bé xinh xắn như vậy. Cô rất muốn cô bé làm người mẫu cho mình.

Lâm Từ thấy Mặc Thành không phản ứng thì nghĩ thầm, chắc không phải anh ta tưởng mình là kẻ lừa đảo đấy chứ? Nghĩ một lát, Lâm Từ lại nói: “Hôm nay mọi người mua gì cũng giảm giá năm mươi phần trăm nhé!”

Lời nói của Lâm Từ khiến người ta sửng sốt. Mặc Thành biết cửa hàng này, bất kể khách hàng mua nhiều hay ít cũng sẽ không giảm giá. Vậy mà cô gái này lên tiếng đòi giảm nửa giá? Anh ta tin luôn!

“Được, vừa hay tôi rất ít khi chọn quần áo cho trẻ con.”

Mặc Thành không từ chối. Lâm Từ lại nhìn anh ta một lượt từ trên xuống dưới: “Không ngờ anh làm ba vô trách nhiệm thế đấy!”

“…”

Mặc Thành muốn giải thích nhưng lại không đành lòng để hai đứa bé bị hiểu lầm nên chỉ đành cam chịu.

Đường Minh Hạo lườm Mặc Thành, phản bác: “Chúng cháu không phải con chú ấy. Chú ấy là chú của chúng cháu, dẫn chúng cháu ra ngoài chơi thôi.”

Cậu không muốn cho Mặc Thành vớ bở đâu.

Ánh mắt cô gái nhìn Mặc Thành chợt nóng rực thêm vài phần, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Cô dẫn Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo đi vào, bên phía này đều là trang phục bé gái, Đường Minh Hạo ngồi một bên chờ, Mặc Thành lẽo đẽo đi theo.

Lâm Từ ngắm nghía Đường Vũ Kỳ một lát, lấy vài bộ đồ xuống, hỏi Đường Vũ Kỳ có cần cô giúp thay quần áo không.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện