CHƯƠNG 1754
Nhưng… hóa ra lại là gián tiếp hại chết ba mình, vậy thì làm sao có thể chấp nhận nổi đây? Mẹ Liễu bỗng thấy hận, hận mình quá nhu nhược, không quyền không thế mới khiến Liễu Ảnh phải gánh vác những chuyện này.
Bây giờ… không cần biết sẽ xảy ra chuyện gì, bà nhất định cũng sẽ không để cho bất kỳ người nào làm tổn thương con gái mình nữa!
Liễu Ảnh mới vừa ngừng khóc lại thấy mẹ mình đang khóc, cô vội vàng lau nước mắt cho bà, nhưng nước mắt bà vẫn không ngừng rơi. Mẹ Liễu cũng cuống quýt lau đi, giấu nhẹm những giọt nước mắt của mình. Bà miễn cưỡng cười vui vẻ: “Không sao đâu, mẹ không sao đâu. Chỉ vì mẹ thấy để con bị ấm ức là do mẹ vô dụng thôi.”
Liễu Ảnh lắc đầu: “Không phải đâu, mẹ ơi, mẹ không biết có mẹ ở bên cạnh con thấy yên tâm thế nào đâu. Mẹ, chỉ cần mẹ ở bên cạnh con thì con sẽ cảm thấy con là con gái mẹ, là một người độc lập.”
Mẹ Liễu gật đầu, rồi lại lắc đầu. Những lời này của cô khiến bà không dám tưởng tượng con gái mình đã phải chịu bao nhiêu ấm ức. Nhà họ Tư Đồ… Bà rất hận, nhưng lại không có cách nào đụng tới họ.
Liễu Ảnh như đoán được suy nghĩ của mẹ Liễu, cô nắm lấy tay bà: “Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều, mấy năm nay con không phải chịu ấm ức gì đâu. Chỉ có điều mỗi khi con nghĩ với ba vì con mà… thì con lại không thể tha thứ cho mình. Hơn nữa… mấy năm nay con ở bên cạnh Tư Đồ Không lâu như vậy, có đôi khi còn đối xử với anh ta rất tốt, khiến con thấy rất có lỗi với ba, có lỗi với mọi người!”
Nếu không có chuyện ban đầu, giữa họ chỉ có bản thỏa thuận thì có lẽ Liễu Ảnh sẽ chỉ cảm thấy chua xót, không quá thù hận.
Nhưng nguồn cơn của mọi chuyện lại quá mức chịu đựng như vậy nên nỗi hận của Liễu Ảnh như đã mọc rễ nảy mầm trong lòng cô, khiến trái tim cô không thể chứa thêm bất cứ thứ tình cảm nào khác.
Trong khoảng thời gian này, Liễu Ảnh cũng không dám nghĩ đến khi đó, ba mẹ mình đã trải qua như thế nào. Bây giờ nhìn thấy mẹ thì những suy nghĩ trong đáy lòng cô lại trồi lên.
Khi đó ba mẹ cô đã đau đớn khổ sở thế nào, hy vọng vừa có được lại bị chặt đứt một cách tàn nhẫn, lại phải chịu đựng sự tuyệt vọng, họ chịu thế nào được đây? Liễu Ảnh lại càng thấy căm hận Tư Đồ Không hơn nữa.
Mẹ Liễu vỗ về Liễu Ảnh, bà rất hiểu tính cách con gái mình. Bây giờ sự việc thành ra như thế này, chỉ sợ Liễu Ảnh sẽ tự trách mình rất nhiều. Cô
“Liễu Ảnh, con đừng tự trách mình, chuyện này không phải do con gây ra. Sau nhiều năm như vậy mẹ cũng đã suy nghĩ kỹ rồi. Dù không có con, không lợi dụng con thì Tư Đồ Không cũng sẽ không bỏ qua cho ba con, sẽ không buông tha cho nhà chúng ta. Chẳng qua là bọn họ đã dùng phương pháp bỉ ổi nhất mà thôi.”
Trong lòng mẹ Liễu cũng tức giận, nhưng bây giờ nhìn thấy Liễu Ảnh thì bà đã hiểu, bà không thể chồng thêm sự phẫn nộ của mình lên người Liễu Ảnh được. Cô đã phải gánh vác quá nhiều rồi, bây giờ hãy để bà gánh thay cô.
“Mẹ, mẹ không hiểu đâu. Nếu dùng cách khác thì cũng thôi đi, nhưng họ lại dùng cách này khiến con không thể chấp nhận nổi. Huống chi chuyện này lại hoàn toàn không có liên quan gì đến ba!”
Liễu Ảnh nôn nóng. Đúng vậy, chuyện cô không thể chấp nhận được nhất là Tư Đồ Không lại lợi dụng cô để ép chết ba cô. Nếu là chuyện khác thì dù cô có hận cũng sẽ không oán trách, càng không giống như bây giờ, bị kìm hãm trong cảm xúc của chính mình, oán trách chính mình, thậm chí… có những lúc cô còn không nhịn được mà muốn tìm đến cái chết.
Lần đầu tiên có suy nghĩ này Liễu Ảnh đã rất sốc. Trước đây dù có khó khăn đến đâu thì cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm cái chết.
Dù có phải đi cầu xin người khác cô cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến việc tự tử. Nhưng lần này Liễu Ảnh đã tự trách đến mức không thể tha thứ cho bản thân, không thể bào chữa cho chính mình.
Tuy nhiên, khi trong đầu nảy sinh ý nghĩ đó cô sẽ nhanh chóng hướng sự chú ý của mình sang một việc gì khác. Cô còn mẹ, còn em trai, thậm chí là… còn có những người bạn tốt như Nhã Thanh, cô không thể chết!
Liễu Ảnh vẫn luôn kiên trì, đây là lý do tại sao khi mẹ Liễu nói muốn đến đây cô lại đồng ý. Cô không dám ở một mình nữa, cô sợ một ngày nào đó mình sẽ bị ám ảnh trong lòng, sẽ thật sự nghĩ đến việc tự sát. Nếu có mẹ mình ở đây thì Liễu Ảnh biết, cô nhất định sẽ kiên trì được.
Mẹ Liễu lắc đầu, kéo tay Liễu Ảnh, nắm thật chặt: “Con bé ngốc này, mẹ chưa bao giờ nghĩ đến việc nói với con về chuyện này. Chuyện đã qua thì cho nó qua đi, ba con cũng không muốn con tự trách mình vì chuyện này đâu.