CHƯƠNG 1760
Mẹ Liễu nhìn Liễu Ảnh, cô đã thay đổi rất nhiều. Trước đây cô cá tính chứ không dửng dưng như bây giờ.
Hiện tại, Liễu Ảnh như đang lao vào một con đường không có lối về, mà con đường này dẫn đi đâu cô cũng không còn quan tâm nữa.
“Liễu Ảnh, khoảng thời gian này con có thể thoải mái một chút, mẹ sẽ luôn ở bên cạnh con.” Mẹ Liễu cảm thấy bà không có gì để cho Liễu Ảnh, thứ duy nhất bà có thể cho cô chính là để cô được an lòng.
Liễu Ảnh gật đầu: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều, bây giờ con chỉ nghĩ trước thôi, mẹ không cần lo lắng.”
Chuyện đi khỏi đây có thể từ từ suy nghĩ, nếu như Tư Đồ Không đã cho cô thời gian thì cô đương nhiên cũng không từ bỏ.
“Liễu Ảnh, con mệt cả ngày rồi, mẹ nấu cơm cho con ăn.”
Mẹ Liễu thấy Liễu Ảnh gầy đi không ít, trong lòng cũng cảm thấy xót xa. Bà chủ động vào bếp nấu ăn, nhưng khi mở tủ lạnh ra, bên trong có rất ít đồ, nhất là thiếu rau tươi. Biết ngay là Liễu Ảnh sống không ổn, bà chợt thẫn thờ. Liễu Ảnh hiểu ra, vội vàng đi tới, níu lấy cánh tay của mẹ: “Mẹ, đồ ăn trong nhà con ăn cũng gần hết rồi, hay chúng ta đi mua đi?”
Mẹ Liễu đẩy tay Liễu Ảnh ra, nhìn cô thất vọng: “Liễu Ảnh, sao con lại lấy sức khỏe của mình ra làm trò đùa? Con có một mình thì càng phải biết tự chăm sóc mình chứ!”
Liễu Ảnh gật đầu lia lịa, bước tới lắc tay mẹ rồi làm nũng: “Mẹ, lúc trước con không sống ở đây, sau khi cãi nhau với Tư Đồ Không thì con mới tới thôi. Mẹ nghĩ thử xem, mới được mấy ngày chứ. Lúc trước con luôn chăm sóc bản thân mình rất tốt đấy.”
Đúng là mấy ngày qua cô không ăn uống đàng hoàng, nhưng trước đây thật sự không phải vậy. Gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, chuyện của Bùi Dật Duy rồi của Tư Đồ Không, khiến cho cô bận bù đầu. Bây giờ bị mẹ bắt được nên cô mới thấy chột dạ.
Mẹ Liễu nghiêm túc ngẫm nghĩ, đúng là như vậy thật, nhưng bà vẫn không tin, hỏi lại; “Có thật không đấy?”
Liễu Ảnh hứa đi hứa lại mấy lần, cô lấy lòng mẹ: “Thật mà mẹ! Con có bao giờ lừa mẹ đâu! Nếu hôm nay mẹ đã đến đây, hay là chúng ta cùng đi mua đồ ăn được không? Buổi tối cùng nấu một bữa cơm.”
Mẹ Liễu bất lực, nhưng bà muốn làm cho Liễu Ảnh cảm thấy thoải mái, vui vẻ hơn nên gật đầu: “Mẹ chuẩn bị một lát rồi ra ngoài.”
Liễu Ảnh vâng một tiếng, cô nhìn mẹ Liễu đi vào trong phòng, thở phào nhẹ nhõm. Cũng may mà không bị phát hiện, gần đây cô ăn không ngon, ngủ không yên, hiện giờ lại càng không thể để lộ ra ngoài.
Hai người cùng mặc đồ màu trắng giống nhau. Để
Mẹ Liễu mỉm cười: “Con nói cũng phải.”
Mấy năm nay, bà không chăm chút cho bản thân cho lắm. Trước đây nếu đứng cạnh Liễu Ảnh thì giống như chị em cách nhau hơi nhiều tuổi một chút thôi, nhưng bây giờ thì thật sự là mẹ con rồi. Nhưng mẹ Liễu cũng không quan tâm lắm đến chuyện này.
Liễu Ảnh nhìn trông rất trẻ, bộ đồ nhạt màu khiến cô trông dịu dàng như nước. Mẹ Liễu chủ động khoác tay Liễu Ảnh: “Nào, hai mẹ con chúng ta đi dạo phố.”
Lúc đến siêu thị đã là hơn tám giờ, nhưng vẫn còn rất đông người, Liễu Ảnh đẩy xe mua hàng. Cô nghĩ mình còn phải sống ở đó thêm mấy ngày nữa, mua nhiều một chút cũng không sao. Mẹ Liễu muốn nấu một bữa ngon cho Liễu Ảnh nên cứ nhặt đồ liên tục, hai người nói cười vô cùng thoải mái.
Liễu Ảnh bỗng nhiên thèm ăn ô mai nên quay người lấy một hộp. Khi cô quay lại thì chợt đụng phải một người, cô xin lỗi theo bản năng: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Chỉ nghe thấy người phụ nữ phía trước hừ lạnh một tiếng: “Đúng là không có mắt, va vào người khác xin lỗi một câu là xong sao?”
Sắc mặt Liễu Ảnh sa sầm xuống, chuyện gì thế này? Cô nhìn kỹ người trước mặt, chắc chắn là không quen biết, cô cũng không muốn nói nhiều, hơn nữa mẹ Liễu còn đang đợi bên cạnh, cô bình tĩnh nói: “Nếu cô không nhận lời xin lỗi của tôi thì chắc tôi thanh toán tiền cô mua đồ là được đúng không?”
Người phụ nữ trước mặt cô khó chịu: “Ai thèm! Cái ngữ như cô, cướp chồng chưa cưới của người khác mà không thấy xấu hổ sao?”
Liễu Ảnh không sao hiểu nổi, chuyện gì thế này? Người trước mặt cô là ai? Cô chắc chắn không quen biết người này. Hơn nữa, cướp chồng chưa cưới? Trong năm năm này, ngoài mối quan hệ với Tư Đồ Không, gần đây có liên lạc với Bùi Dật Duy ra, cô thậm chí còn rất ít gặp gỡ những người đàn ông khác mà? Lại còn cướp chồng chưa cưới của người khác? Thử kéo một người đến đây để cô cướp xem nào.
Liễu Ảnh không muốn nói nhiều, hỏi thẳng: “Cô là ai?”
“Tôi!” Người phụ nữ kia định nói nhưng lại không biết nói gì, chuyển sang giọng điệu khác: “Dựa vào đâu mà tôi phải nói cho cô biết.”
Liễu Ảnh đoán có lẽ người này cố tình tới đây tìm chuyện, điềm nhiên nói: “Nếu chúng ta đã không quen nhau, vậy thì tôi càng không quen bạn trai của cô, chắc cô nhận nhầm người rồi.”