CHƯƠNG 1771
Nếu có cơ hội điều tra thì Mặc Thành sẽ không từ chối. Anh ta trực tiếp tặng quà cho Lâm Từ thì không tiện, nhưng vẫn có thể mượn dùng thân phận của ba Đường Vũ Kỳ.
Dương Tầm Chiêu không biết Mặc Thành đang có ý định gì, anh chỉ muốn âm thầm nhắc nhở anh ta rằng Hàn Nhã Thanh đã có gia đình, có con cái, không cho phép anh ta nhớ thương cô.
Trương Minh Hoàng cảm thấy có lỗi với Lâm Uyển, nhưng cũng sẽ không ngăn cản anh ta có liên lạc với người nhà Lâm Uyển. Ông để mặc cho Mặc Thành tùy ý làm việc. Còn về Lâm Từ thì Trương Minh Hoàng không có hứng thú với cô ấy, lực chú ý của ông vẫn đang đặt trên người Hàn Nhã Thanh.
Còn Hàn Nhã Thanh thì vẫn đang ngồi yên lặng, trên mặt nở nụ cười khéo léo. Trương Minh Hoàng cảm thấy thời gian trôi qua thật sự rất chậm, chậm đến mức ông có thể hưởng thụ từng giây bình yên đang trôi qua.
Đến gần trưa, Hàn Nhã Thanh định rời đi, Trương Minh Hoàng vốn muốn giữ họ lại ăn trưa, nhưng như vậy lại có vẻ quá mức nhiệt tình trong khi mối quan hệ của họ không được tốt đến như thế, vì vậy ông đành phải đồng ý. Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo cũng kéo hành lý rời khỏi đây.
Dọc theo đường đi, Đường Vũ Kỳ ríu rít nói không ngừng với Hàn Nhã Thanh về cái nhìn của mình với Trương Minh Hoàng. Hàn Nhã Thanh không thể chống đỡ được sự ồn ào của cô bé đành nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Theo mẹ thấy thì Trương Minh Hoàng là một người lý trí, bình tĩnh, mạnh mẽ, khiến người khác phải ngưỡng mộ.”
“Mẹ ơi, mẹ có thể nói cho con biết ý kiến của mẹ không? Trong lòng mẹ có cảm giác gì?” Đường Vũ Kỳ không hài lòng. Đây toàn là những lời nói khách sáo, giữa họ không cần phải nói như vậy, mẹ có thể nói trên quan điểm cá nhân được không? Ví dụ như mẹ nhìn nhận thế nào về Trương Minh Hoàng? Cảm thấy nên gần gũi hay xa cách với ông? Có hứng thú tiếp xúc với ông không? Đường Vũ Kỳ cảm thấy rất hứng thú.
Hàn Nhã Thanh nghiêm túc suy nghĩ, điều chỉnh lại cảm xúc khi nãy của mình: “Mẹ cảm thấy ông ấy cũng khá thân thiện, khi cười lên thấy rất ấm áp, khiến người ta muốn đến gần.”
Hàn Nhã Thanh cảm thấy cảm giác của mình với Trương Minh Hoàng không giống với những người khác. Cô chưa bao giờ vừa gặp lần đầu đã tin tưởng một người như vậy, Trương Minh Hoàng là người đầu tiên. Sự tin tưởng này có nguyên nhân từ sâu xa trong đáy lòng, nhưng cô lại không biết đó là gì.
Dương Tầm Chiêu nhìn Hàn Nhã Thanh, cảm thấy kỳ lạ, đây không phải cách ứng xử bình thường của cô. Nhìn bề ngoài có thể thấy cô dịu dàng độ lượng, nhưng thực ra trong lòng cô là một người không dễ dàng tin tưởng người khác. Vì sao khi gặp Trương Minh Hoàng lại có ngoại lệ? Nếu không phải Trương Minh Hoàng đã lớn tuổi, đủ tuổi làm ba của Hàn Nhã Thanh, lại yêu sâu sắc một người phụ nữ khác và có con gái rồi thì Dương Tầm Chiêu cũng
Đường Vũ Kỳ rất hài lòng với câu trả lời của Hàn Nhã Thanh. Đây chính là cảm giác khi hai ba con chưa nhận ra nhau, giữa họ có sự gần gũi nhưng không thân thuộc. Mẹ cô bé cảm thấy ông là người dịu dàng, có thể đến gần, là một người an toàn, nếu vậy thì sau này hai người ở chung với nhau không phải sẽ là một việc thuận theo tự nhiên sao?
Đường Vũ Kỳ cảm thấy nhẹ nhõm, trong đáy lòng cô bé có giấu vài bí mật nho nhỏ. Ví dụ như chỉ có cô bé biết mình đã làm xét nghiệm ADN với Trương Minh Hoàng. Hoặc ví dụ như cô bé đã thỏa thuận xong với Trương Minh Hoàng rồi, vừa có kết quả là ông phải báo với cô bé ngay. Nếu đã chắc chắn Trương Minh Hoàng và Hàn Nhã Thanh có quan hệ ba con thì cô bé cũng sẽ hỗ trợ để thúc đẩy Hàn Nhã Thanh mau chóng chấp nhận Trương Minh Hoàng, mau chóng chấp nhận sự thật này. Đến lúc đó Trương Minh Hoàng chính là ông ngoại của cô bé rồi. Còn nếu không phải thì… đây sẽ vĩnh viễn là một bí mật, không nói cho bất kỳ ai biết. Tuy vậy, Trương Minh Hoàng vẫn sẽ đối xử với Vũ Kỳ và Minh Hạo như trước, vẫn sẽ gần gũi với chúng.
Trong lòng Đường Vũ Kỳ có sự mong chờ, tâm tình rất tốt, cô bé nhân tiện nhắc tới chuyện khác: “Mẹ ơi, mẹ có thích người mẫu không?”
Đường Minh Hạo vừa nghe liền biết Đường Vũ Kỳ định nói gì, cậu lập tức tập trung sự chú ý về phía Hàn Nhã Thanh và Đường Vũ Kỳ.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy khó hiểu, sao bỗng nhiên Đường Vũ Kỳ lại nhắc tới vấn đề này, cô nói thoải mái không suy nghĩ gì: “Cũng coi như là thích, người mẫu vừa có dáng người đẹp vừa có khí chất.”
“Vậy thì… mẹ có thể chấp nhận để con làm người mẫu không?” Đường Vũ Kỳ chớp mắt, nhìn Hàn Nhã Thanh đầy hy vọng. Hàn Nhã Thanh buồn bực, sao bỗng nhiên con bé lại nhắc tới vấn đề này? Hơn nữa lại còn là một vấn đề cô chưa từng nghĩ tới.
“Đây là ý tưởng con vừa mới nghĩ tới hay là đã cân nhắc lâu rồi mới nói với mẹ?” Hàn Nhã Thanh cân nhắc câu chữ, nghiêm túc hỏi con gái, thái độ của cô rất nghiêm túc. Trước giờ Đường Vũ Kỳ chưa từng có ý nghĩ như vậy, con bé hoàn toàn không có hiểu biết gì về việc này, nếu không phải có người nói gì đó với con bé thì Vũ Kỹ sẽ không nhắc tới chuyện này.
Dương Tầm Chiêu không biết nên làm sao, với gia thế của nhà họ mà tham gia vào giới thời trang hay giới giải trí đều là chuyện rất hiếm thấy, dù có tham gia cũng chỉ là làm cho vui, không phải thực sự muốn gia nhập vào ngành này. Chẳng lẽ Nhã Thanh đã nghĩ đến những điều này rồi sao?