CHƯƠNG 1781
Liễu Ảnh không giải thích, không lên tiếng, vẫn đứng chắn ở trước cửa. Sự im lặng của cô khiến Tư Đồ Không nổi điên lên: “Em thừa nhận trong nhà em có người đàn ông khác sao? Vậy nên em cứ chặn cửa mãi thế này?”
“Dù là ai bên trong thì cũng không liên quan gì tới tổng giám đốc Tư Đồ.” Liễu Ảnh không định giải thích, cô hoàn toàn không muốn Tư Đồ Không phát hiện ra mẹ mình ở bên trong, cô theo bản năng muốn mẹ mình tránh khỏi Tư Đồ Không, mẹ cô khó khăn lắm mới quên đi được, nhưng nhìn thấy Tư Đồ Không chỉ sợ bà sẽ nhớ lại chuyện trước đây rồi đau lòng. Liễu Ảnh không muốn để mẹ mình biết, Tư Đồ Không vẫn còn dây dưa với cô.
“Người bên trong, rốt cuộc là ai? Em muốn anh khó chịu như vậy sao?” Tư Đồ Không không tin trong nhà Liễu Ảnh có người đàn ông khác, nhưng Liễu Ảnh bảo vệ người đó rõ ràng như vậy, anh ta không thể bỏ qua! Anh ta không có cách nào thuyết phục mình cho qua!
“Chuyện này không liên quan tới tổng giám đốc Tư Đồ cả, mời anh về cho.” Liễu Ảnh từ chối, cô tránh khỏi tầm mắt Tư Đồ Không, ánh mắt anh ta luôn khiến cô có cảm giác bị thăm dò, cô không thích.
“Chỉ cần nói cho anh biết người bên trong là ai thì anh sẽ đi ngay.” Tư Đồ Không nói. Anh ta tin Liễu Ảnh, nhưng anh ta sợ Liễu Ảnh sẽ làm ra chuyện không lý trí gì đó chỉ vì muốn trả thù anh ra. Trong lòng không yên tâm, luôn muốn biết người trong nhà Liễu Ảnh là ai. Hơn nữa, Tư Đồ Không cảm nhân được, Liễu Ảnh luôn thấp giọng nói chuyện, giống như là sợ làm phiền người trong nhà vậy, chi tiết này khiến Tư Đồ Không đố kỵ.
Liễu Ảnh biết tính tình Tư Đồ Không, hiện giờ anh ta không có được đáp án thì sẽ không bỏ qua. Lúc này Liễu Ảnh chỉ muốn Tư Đồ Không nhanh chóng rời đi thôi, vậy nên đành lùi một bước: “Tôi không thể nói cho anh là ai, nhưng không phải đàn ông đâu.”
Tư Đồ Không gật đầu, anh ta biết ngay là vậy mà, nhưng dù là phụ nữ, anh ta nhận ra mình vẫn đố kỵ, có điều Liễu Ảnh ngoan ngoãn trả lời như vậy khiến anh ta rất vui vẻ: “Thật ra, có phải em vẫn có chút để ý tới anh không, một chút thôi cũng được.”
Liễu Ảnh im lặng không nói gì, cô đã không còn chút tình cảm gì với Tư Đồ Không nữa rồi, nhưng Tư Đồ Không luôn không chịu buông tay, khiến cô bực bội. Có điều, mặt Tư Đồ Không quá dày, cứ đi theo cô mãi, mà cô lại không thể thoát nổi nên mới thành ra như bây giờ. Liễu Ảnh có chút khó chịu.
Vẻ im lặng của Liễu Ảnh trong mắt Tư Đồ Không biến thành sự ngầm thừa nhận. Anh ta hiểu Liễu Ảnh, nếu Liễu Ảnh không muốn giải thích thì cô tuyệt đối sẽ không mở miệng nói một chữ nào, mà lúc này, Liễu Ảnh lại giải thích với anh ta, nói người trong nhà không phải đàn ông, khiến trong lòng anh ta dâng lên chút hy vọng. Anh ta dựa gần vào
Liễu Ảnh còn chưa kịp lên tiếng thì cánh cửa đột nhiên mở ra, giọng của mẹ Liễu Ảnh truyền tới: “Liễu Ảnh, là ai thế?”
Liễu Ảnh lập tức căng thẳng, chuyện mà vừa rồi cô vẫn luôn cố né tránh cuối cùng cũng xảy ra rồi, mẹ của cô, vẫn đụng mặt Tư Đồ Không.
Mẹ Liễu liếc nhìn Tư Đồ Không, sắc mặt lập tức trầm xuống. Bà không ngờ sẽ gặp Tư Đồ Không, chuyện năm năm trước đột nhiên hiện lên trước mắt, khiến trong mắt bà nảy sinh ý hận, mẹ Liễu cứ bất động như vậy nhìn Tư Đồ Không.
Tư Đồ Không sửng sốt, sao lại… là mẹ của Liễu Ảnh, Liễu Ảnh đón mẹ cô ấy tới? Vì sao? Cũng phải, giờ Liễu Ảnh có một mình, muốn ở bên mẹ của cô cũng là chuyện bình thường.
Tư Đồ Không hiểu ra vì sao Liễu Ảnh lại không muốn để anh ta vào, quả thật, nếu anh ta vào rồi gặp mẹ Liễu Ảnh thì sẽ là một chuyện vô cùng xấu hổ, mà lúc này gặp phải, bất ngờ không kịp phòng bị, không chỉ xấu hổ mà còn càng khó xử hơn.
Mấy ngày nay đủ để Liễu Ảnh nói hết mọi chuyện năm năm qua cho mẹ Liễu, Tư Đồ Không không chắc chắn Liễu Ảnh nói bao nhiêu, nhưng ánh mắt của mẹ Liễu khiến anh ta cảm thấy hoảng loạn, ánh mắt đó quá lạnh lùng, chất chứa nỗi căm hận, như thể tới chết cũng không ngừng.
Tư Đồ Không nhìn thẳng qua, dưới tình hình này, anh ta không thể lùi bước được, nếu không thì anh ta và Liễu Ảnh chắc chắn sẽ không còn cơ hội nào nữa. Anh ta làm lơ ánh mắt của mẹ Liễu, bình tĩnh lên tiếng: “Bác Liễu, đã lâu không gặp, bác vẫn khỏe chứ ạ?”
Ánh mắt mẹ Liễu lập tức tối sầm xuống, sự căm hận cũng dần vơi đi, thay vào đó là sự bình tĩnh. Bà không thể để Liễu Ảnh vì mình mà xung đột với Tư Đồ Không, ngay từ đầu mục đích của họ là rời khỏi đây, thế nên không thể để xảy ra thêm nhiều chuyện nữa.
“Tốt hay không tốt thì có liên quan gì tới tổng giám đốc Tư Đồ?” Mẹ Liễu lên tiếng, dù đã cố gắng kiềm chế nhưng giọng điệu vẫn mang theo chút run rẩy, hàm chứa hận ý cùng nước mắt.
Liễu Ảnh tiến lên đỡ mẹ mình. Cô tự trách bản thân, vì sao còn nói nhiều với Tư Đồ Không như vậy?
Tống cổ anh ta đi từ sớm có phải tốt không? Sao lại để mẹ mình tổn thương vì Tư Đồ Không như vậy?
Liễu Ảnh không kiềm được gọi một tiếng mẹ, giọng điệu chất chứa đầy quan tâm.
Mẹ Liễu biết, Liễu Ảnh không hề muốn bà và Tư Đồ Không gặp nhau, chỉ cần có thể tránh được là tốt.
Hiện giờ câu này của Liễu Ảnh chủ yếu cũng không phải nhắc nhở bà thận trọng lời nói và hành động của mình, mà là cảm thấy hổ thẹn. Liễu Ảnh thấy mình làm chưa tốt, khiến bà và Tư Đồ Không gặp nhau.