CHƯƠNG 1785
Tư Đồ Không muốn hỏi chính mình, anh ta không ngờ tới kết quả sẽ như thế này sao? Không, anh ta từng nghĩ tới rồi, nghĩ tới rất nhiều kết cục, có hoàn hảo, có không hoàn hảo, cảnh ân đoạn nghĩa tuyệt như lúc này cũng có, thậm chí cảnh tượng cá chết lưới rách cũng có nốt. Thế nhưng, anh ta vẫn để bản thân yêu Liễu Ảnh, là anh ta quá tự phụ, cho rằng tất cả mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát của mình, bao gồm cả tình cảm của Liễu Ảnh. Anh ta luôn tin rằng giữa anh ta và Liễu Ảnh, dù có mâu thuẫn, có trắc trở, cuối cùng vẫn sẽ ở bên nhau. Anh ta luôn tin vậy, nhưng anh ta quên mất rằng, trên đời này, thứ khó kiểm soát nhất là lòng người, lòng người dễ thay đổi, sao có thể nói trước được điều gì?
Huống hồ, chính anh ta cũng vậy mà? Ban đầu muốn trả thù Liễu Ảnh, mà bây giờ lại yêu Liễu Ảnh, sự thay đổi này, lúc đó anh ta có nghĩ tới không? Nếu không phải đích thân trải qua, anh ta cũng sẽ không tin. Hơn nữa, sự thay đổi này mất bao lâu? Tư Đồ Không nghĩ, chắc chắn là chưa tới năm năm. Anh ta tự giễu, ngay cả tình cảm của mình mà cũng không kiểm soát được thì làm sao kiểm soát được tình cảm của người khác đây? Lúc đó sao anh ta tin rằng có thể khiến Liễu Ảnh yêu mình, yêu đến mức không thể buông bỏ? Sao anh ta lại tin rằng mẹ sẽ không bao giờ nói ra chuyện này chứ? Một người là người mà mình yêu nhất, một người là người thân nhất của mình, tâm tư họ, anh ta đều không đoán được, Lúc đó vì sao lại tin Liễu Ảnh sẽ yêu anh ta, sẽ vì anh ta mà buông bỏ thù hận chứ? Rõ ràng khi đó anh ta biết rõ, một khi Liễu Ảnh biết chuyện của ba cô thì tất cả tình cảm giữa họ sẽ tan vỡ, sao lại không lên kế hoạch sớm hơn? Tư Đồ Không châm chọc bật cười, họ đi tới bước này, là vì Liễu Ảnh vô tình, hay là… vì bản thân anh ta tự phụ.
Nếu không phải anh ta quá tự phụ, nếu trong năm năm đó, anh ta từng nghĩ đến việc nói chuyện tử tế với Liễu Ảnh, thậm chí là chủ động kể về chuyện này, thì giữa anh ta và Liễu Ảnh cũng sẽ không đi đến mức như ngày hôm nay.
Nếu anh ta nói với Liễu Ảnh ngay từ đầu, có lẽ lúc đó cô sẽ suy sụp, có lẽ sẽ tuyệt vọng, nhưng… sẽ không nhẫn tâm như thế này. Giữa bọn họ, vẫn còn có thể hòa giải. Quãng thời gian đó, chỉ cần anh ta cho Liễu Ảnh một chút không gian, để Liễu Ảnh cảm nhận được tình yêu, cho dù có một khoảng thời gian lạnh nhạt nhưng chí ít vẫn còn có cơ hội. Mà bây giờ… giữa bọn họ, ngoài tình cảm đã vụn vỡ ra thì chỉ còn lại sự mệt mỏi cả thể xác lẫn tâm hồn.
Tư Đồ Không nhìn Liễu Ảnh, cô cúi đầu rũ mắt, không nhìn thấy vẻ mặt, nhưng lại cho người khác cảm giác cô đơn, lạc lõng. Cảm giác đó không hề tốt, ít nhất là rất ít khi nhìn thấy Liễu Ảnh như vậy. Anh ta có thể mường tượng ra vẻ mặt của Liễu Ảnh, có lẽ là lông mày khẽ chau lại, bờ môi mím chặt, ánh mắt cố chấp và kiên định. Bất kể mày có nói cái gì thì cô ấy cũng không nhiều lời, nếu có nhìn mày thì cô ấy sẽ lựa chọn cách lạnh lùng, nhìn thẳng vào mày, cảm giác gần như đang gặng hỏi, cũng có thể, ánh mắt cô ấy chỉ hờ hững dừng ở đâu đó, không thèm nhìn mày, mặc kệ cho mày biểu diễn, cũng chẳng liên quan gì tới cô ấy
Tư Đồ Không không nỡ rời bước, lần này rời đi, giữa bọn họ sẽ thực sự không còn khả năng nữa. Anh ta đã ra quyết định rồi thì sẽ tuân thủ quyết định này, không làm phiền, không dây dưa. Anh ta không biết có thể không để ý tới Liễu Ảnh nữa hay không, dù sao thì đây cũng là người phụ nữ duy nhất mà anh ta rung động, anh ta sợ mình mềm lòng với cô.
Liễu Ảnh im lặng cúi đầu, người trước mặt không động đậy chút nào, cô còn có thể nhìn thấy rõ giày da của anh ta, vẫn sáng bóng như vậy. Giống như con người anh ta, cho dù là lúc nào cũng sạch sẽ mà lý trí, người như vậy, làm bạn thì rất tốt, làm người yêu thì lại cảm thấy đáng sợ. Tư Đồ Không, là một người nguy hiểm, bây giờ… đó chính là định nghĩa của Liễu Ảnh về anh ta.
Liễu Ảnh ngẩng đầu lên, ánh nắng chói chang chiếu vào trong mắt, trong cơn choáng váng thoáng chốc, người trước mặt cũng đột nhiên trở nên mơ hồ, như được mạ một tầng ánh sáng, mông lung mà đẹp đẽ.
Liễu Ảnh như thấy được dáng vẻ tươi cười, nhìn thấy thiếu niên tràn đầy sức sống. Đáng tiếc… bọn họ gặp nhau, lại là sai lầm.
“Tổng giám đốc Tư Đồ không đi sao?” Liễu Ảnh hỏi, ban nãy đã nói đủ rõ ràng rồi, Tư Đồ Không cũng trả lời rằng sẽ tôn trọng lựa chọn của cô. Điều này khiến đáy lòng cô yên tâm hơn rất nhiều, thậm chí cô không cần phải lén la lén lút nữa, Tư Đồ Không sẽ buông tha cho cô, đương nhiên cô có thể rời đi.
Không nói rõ được có cảm giác gì khi nghe thấy câu nói kia, nhẹ nhõm, bình tĩnh, chua xót, uất ức… Có rất nhiều cảm xúc bỗng nhiên ập tới. Liễu Ảnh thoáng chốc cảm thấy mê man, thậm chí súyt nữa không kiểm soát được vẻ mặt, nên mới cúi đầu cụp mắt, cô cần thời gian để tiếp nhận chuyện này.
Mà Tư Đồ Không vẫn đứng đó bất động, cô không thể để bản thân suy nghĩ thêm nữa, cho nên… cô chỉ đành nhắc nhở Tư Đồ Không.
Tư Đồ Không mất một thoáng nghi ngờ mình nghe lầm, Liễu Ảnh hỏi: Vì sao mình lại không đi? Đây là…
đang giục anh ta rời đi sao? Đang đuổi người à? À à, phải rồi, đúng thật là Liễu Ảnh đang đuổi mình đi, giữa bọn họ đã không còn gì để nói chuyện nữa. Hoá ra, Liễu Ảnh đã không thể đợi được mà muốn mình rời đi à. Tư Đồ Không nghe thấy bản thân nói trong lòng như vậy, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, so với sự tuyệt tình khi nãy thì câu nói này đã là gì? Lẽ nào tới cuối cùng Liễu Ảnh vẫn còn nói một câu quan tâm mình sao? Tư Đồ Không cười giễu, cũng may, câu cuối cùng mà Liễu Ảnh nói là thế này, mình… có thể đi thật rồi.
Tư Đồ Không nghĩ vậy rồi nhìn Liễu Ảnh một cái, anh ta không nói lời nào, tất cả mọi thứ giữa họ đã không còn tồn tại nữa, vậy thì… còn nói gì được nữa đây? Anh ta muốn nhắc Liễu Ảnh hãy chăm sóc bản thân thật tốt, thế nhưng… có mẹ cô ở đây, sao Liễu Ảnh lại không tốt được. Anh ta muốn nói, anh ta đi đây, nhưng lẽ nào anh ta còn có thể quay trở lại được sao? Anh ta muốn nói, sau này nhất định phải sống thật tốt, nhưng anh ta không nói được, bởi vì anh ta sẽ sống không tốt, vì sao phải chúc phúc Liễu Ảnh sống tốt chứ? Cho nên… Tư Đồ Không không nói lời nào cả, xoay người đi thẳng.