CHƯƠNG 1797
An Kỳ ngẫm lại mọi chuyện trong lòng một lượt mới bình tĩnh lại: “Hy vọng sau này trợ lý đặc biệt Giang đừng phỏng đoán người khác như vậy nữa.” Đúng là khó chịu, An Kỳ thầm nghĩ. Dù lúc trước đã chuẩn bị sẵn sàng rồi nhưng lúc này nghe được lời như vậy vẫn không thể nào chấp nhận nổi, huống hồ, thật sự tới mức đó sao?
An Kỳ vừa nghĩ vậy lại càng quý trọng cơ hội này. Trợ lý đặc biệt Giang đúng là quá đáng, nhưng có thể đi tới vị trí hiện giờ, chắc chắn là có năng lực, sau này, nhất định phải học hỏi cẩn thận! An Kỳ thầm nói với chính mình.
“Ừm.” Trợ lý đặc biệt Giang đáp lại qua loa một tiếng, nhìn An Kỳ, năng lực kiểm soát cảm xúc của cô gái này rất tốt, vừa rồi còn tức giận như vậy, chớp mắt một cái đã khiến bản thân bình tĩnh lại, người như vậy, tố chất tâm lý không tồi đâu.
Một khi đã chấp nhận An Kỳ là cấp dưới của mình, ánh mắt trợ lý đặc biệt Giang nhìn An Kỳ sẽ có vài phần xem xét, muốn xem năng lực của cô ta thế nào, có thể làm tới đâu, quan trọng hơn là, có đáng để anh ta tốn thời gian bồi dưỡng hay không. Cũng may, trước mắt An Kỳ không làm anh ta thất vọng.
Trợ lý đặc biệt Giang không kiềm được mà nghĩ, phải chăng tổng giám đốc nhìn trúng An Kỳ rồi nên mới không làm gì cô ta, để cô ta tới làm trợ lý của anh ta hay không? Nhưng ngay lập tức lại phủ nhận. Bên cạnh tổng giám đốc không thiếu phụ nữ, thứ mà tổng giám đốc muốn không gì là không có được. Huống hồ, dù có thật sự xảy ra chuyện gì đi nữa thì để An Kỳ tới công ty làm, cho cô ta một công việc, An Kỳ vẫn sẽ mang ơn, sẽ không từ chối. Thế nên chuyện này, có lẽ chỉ là suy nghĩ bất chợt của tổng giám đốc thôi.
Vì Tư Đồ Không buông tay nên Liễu Ảnh cũng thoải mái hơn rất nhiều. Cô đi gặp Hàn Nhã Thanh như đã hẹn, Hàn Nhã Thanh nghe xong thở phào một hơi, chúc mừng cô sau này có thể sống thoải mái, trở về bất cứ lúc nào. Liễu Ảnh cảm thấy, bạn tốt không bao giờ cản đường bạn, Nhã Thanh vẫn luôn ủng hộ cô hết mình. Liễu Ảnh nghĩ, rời đi lúc này chắc rất lâu nữa sẽ không gặp được Hàn Nhã Thanh, có điều, cô không hối hận.
Sau đó, Liễu Ảnh hẹn gặp Bùi Dật Duy, lúc đó Bùi Dật Duy vẫn chưa được tuyên án, nhưng trạng thái của anh ta đã tốt lên rất nhiều, vẻ mặt tươi cười, còn có chút hy vọng về tương lai. Liễu Ảnh không nói với anh ta rằng mình sắp rời khỏi đây, cũng không nói chuyện giữa cô và Tư Đồ Không, chỉ nói mẹ cô đã tới, cô muốn dẫn mẹ đi nhiều nơi, có lẽ một thời gian dài không thể tới thăm anh ta được.
Bùi Dật Duy chỉ bình tĩnh gật đầu, như đoán được gì đó, chúc cô sau này vui vẻ. Liễu Ảnh gật đầu, có rất nhiều chuyện, không nói rõ mới là tốt nhất.
Cô thở dài, ở đây, có lẽ cô không còn gì để luyến tiếc nữa rồi phải không? Dù có, thì cô cũng sẽ không đi gặp,
Có điều, cô cảm thấy mấy ngày nay cơ thể có chút không thoải mái, thỉnh thoảng lại mệt mỏi, không có tâm trạng ăn uống, cũng không có khẩu vị gì. Liễu Ảnh còn tưởng bản thân quá mệt, nằm trên giường tính toán một lúc, không ngờ lại ngủ thiếp đi.
Mẹ Liễu thấy Liễu Ảnh mấy ngày nay trông có vẻ không thoải mái, luôn có cảm giác mơ màng buồn ngủ, lúc rảnh rỗi thường thích ngậm mơ chua. Mẹ Liễu thấy Liễu Ảnh kỳ lạ như vậy, khẽ lắc đầu, quả nhiên là Liễu Ảnh quá mệt rồi. Lúc này đã sắp tới giờ cơm rồi mà cô vẫn còn ngủ, sau khi rời khỏi đây, nhất định phải để Liễu Ảnh nghỉ ngơi cho tốt.
Mẹ Liễu thầm nghĩ, xoay người định đi, nhưng lúc này, bà đột nhiên sững sờ tại chỗ, vừa rồi, bản thân nói Liễu Ảnh thích ngủ, thích ăn đồ chua? Nếu không phải Liễu Ảnh quá mệt, mà là một khả năng khác thì sao? Nếu như… Liễu Ảnh mang thai thì sao?
Mẹ Liễu là người từng trải, đã trải qua rất nhiều chuyện rồi, những chuyện này đều rất nhỏ, có lẽ Liễu Ảnh không nhận ra. Nhưng mọi thay đổi đều có nguyên nhân, nếu hiện giờ Liễu Ảnh mệt mỏi không có sức, thích ngủ, là vì mang thai thì sao? Nếu Liễu Ảnh thật sự có con với Tư Đồ Không thì sao?
Mẹ Liễu không dám nghĩ tiếp, nếu Liễu Ảnh mang thai, giữa cô và Tư Đồ Không sẽ có một mối quan hệ không bao giờ có thể cắt đứt. Nếu Tư Đồ Không biết Liễu Ảnh mang thai, sẽ dễ dàng để cô đi sao? Nếu Liễu Ảnh biết bản thân mang thai, phải chăng tình cảm của Liễu Ảnh với Tư Đồ Không sẽ không thể kìm nén, không thể chấp nhận hay không? Tới lúc đó, cô phải làm sao đây? Mẹ Liễu chỉ cần nghĩ tới dáng vẻ rối rắm khó xử của Liễu Ảnh thôi là cảm thấy lòng đau như cắt. Vì sao, vì sao ông trời lại tàn nhẫn với họ như vậy? Vì sao sắp rời đi rồi mà lại xảy ra chuyện thế này?
Không! Không đâu! Mẹ Liễu nhanh chóng phủ định trong lòng. Đây chỉ là suy đoán của bà thôi, không thể nào chính xác như vậy được. Huống hồ, lúc này Liễu Ảnh còn chưa có cảm giác gì, không phải là do hoàn toàn không hề nghĩ tới phương diện này sao? Hơn nữa, Liễu Ảnh sẽ không bao giờ làm gì tùy ý, nhất định sẽ phòng bị cẩn thận, sẽ không có chuyện như vậy đâu. Mẹ Liễu thầm tự an ủi bản thân.
Nhưng bà không thể nào ngừng suy nghĩ, có điều bà vẫn tự nói với chính mình, tuyệt đối không thể nào để Liễu Ảnh biết được, phải đưa cô rời khỏi đây ngay, rời khỏi đây rồi đi kiểm tra là được. Chỉ cần Liễu Ảnh và Tư Đồ Không không có quan hệ gì, vậy thì Liễu Ảnh vẫn an toàn. Rời khỏi đây, mọi chuyện sau này chỉ cần xem ý của Liễu Ảnh là được. Nếu Liễu Ảnh luyến tiếc đứa trẻ này, vậy thì sinh ra, họ có thể cùng nuôi dưỡng.