Hàn Nhã Thanh sửng sốt, trái tim mềm yếu run rẩy! Sao vậy? Cô lại động gì đến anh à?
Cô sợ là tiếp theo đây cô phải đối mặt với một trận chiến khốc liệt hơn, thậm chí còn kinh khủng hơn cả việc phải đối phó với
Hàn Nghiên Nghiên.
“Nghe nói tổng giám đốc Dương trước giờ kiêu ngạo phách lối, vô tâm vô tính, không ngờ lại lịch sự nho nhã, khiêm tốn lễ phép đến vậy” Ông cụ Hàn nhìn bóng dáng rời đi của Dương Tầm Chiêu, dường như vẫn còn chưa hết bàng hoàng, không khỏi thốt lên một câu như thế.
Hàn Nhã Thanh: “..."
Lịch sự nho nhã, khiêm tốn lễ phép, ông nội, ông có chắc là mình dùng đúng từ để miêu tả Dương Tầm Chiêu không vậy?
Hai câu miêu tả này có chút xíu gì liên quan đến Dương Tầm Chiêu sao?
Liệu cô có thể nói với ông nội là ông đã bị cái tên Dương Tầm Chiêu kia lừa rồi không?
Nghe thấy ông cụ Hàn nhận xét như vậy vê Dương Tâm Chiêu, tất cả mọi người đều như thể sét đánh ngang tai, những lời nhận xét nét của ông cụ Hàn hoàn toàn không phù hợp với cậu ba Dương trong truyền thuyết chút nào.
Tuy nhiên, thái độ vừa rồi của Dương Tầm Chiêu dành cho ông cụ Hàn quả thật rất được, có thể khiến cho cậu ba Dương lễ
phép gọi một tiếng ông Hàn là một điều điều hiếm thấy, sợ là chẳng có mấy người nhận được sự kính trọng ấy. Theo lí mà nói, cậu ba Dương cùng ông cụ hàn cũng không quen biết gì nhau, thậm chí là chẳng có mối liên quan gì, vậy nên cách xưng hô ban nãy của cậu ba Dương với ông cụ Hàn thực sự khiến cho người khác ngạc nhiên, không thể nào hiểu được.
“Thanh Thanh, cháu thấy sao?” Hàn Nhã Thanh đang suy tư, đột nhiên ông cụ Hàn lại quay sang hỏi cô một câu như vậy.
“Dạ? Dạ” Hàn Nhã Thanh giật mình, vô thức “dạ” hai tiếng, sao không dưng ông nội lại hỏi cô?
“Cháu phản ứng kiểu gì vậy? Ta thấy vừa rồi Dương Tâm Chiêu cứ nhìn cháu mãi, cháu quen cậu ta sao? Ý ta là ngoài chuyện hợp tác ở công ty ra ấy” Là một doanh nhân dày dặn kinh nghiệm, ánh mắt tinh tường, mặc dù khi nãy Dương Tầm Chiêu không nói gì, nhưng ông cụ hàn có thể nhìn ra được một chút manh mối.
Lúc ông cụ Hàn nói câu này, giọng nói cũng trở nên trâm thấp đi vài phân khiến người khác không thể nào nghe thấy.
“Ông nội, ông thử nói xem? Ông hài hước thật đấy” Hàn Nhã Thanh thầm hốt hoảng, ông nội đúng thật không phải người đơn giản mà, nhưng mà cô chắc chắn sẽ không thừa nhận đâu.
“Ông lại cảm thấy tên nhóc Dương Tầm Chiêu kia không tệ chút nào, càng nhìn càng thấy hài lòng” Ông cụ Hàn nhìn Hàn Nhã Thanh, khóe môi khẽ cong, trên mặt dân dân hiện lên nụ cười nhàn nhạt, câu nói này ẩn chứa một điều gì đó sâu xa.
“Ông nội à, cả thành phố A này có ai là không muốn gả con gái cho Dương Tầm Chiêu chứ, cũng không chỉ có mình ông là hài lòng với anh ta” Hàn Nhã Thanh bĩu môi, xem ra chuyện ngày hôm nay khiến cho ông cụ Hàn càng thêm hài lòng về Dương Tâm Chiêu, đúng thật là rắc rối quá đi mà.
"Ồ, ý cháu là cháu cũng hài lòng với cậu ta hả” Ông cụ Hàn nhìn Hàn Nhã Thanh, nụ cười trên mặt càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn, hoàn toàn không hê giấu giếm đi ý nghĩ của mình.
Hàn Nhã Thanh: “...”
Vừa rồi cô có ý này sao? Ông nội quả thật đang xuyên tạc ý của cô mài Hơn nữa, cô có hài lòng với Dương Tầm Chiêu hay
không cũng đâu phải là trọng điểm đâu?
Tuy nhiên, Hàn Nhã Thanh cũng có chút chột dạ vì chuyện kí hợp đồng hôn nhân với Dương Tầm Chiêu nên lúc này không phản bác lại ông cụ Hàn.
Bởi vì cô không giỏi nói dối, đặc biệt là với những người thân mà cô quan tâm.
Ông cụ Hàn đem hết phản ứng của cô thu vào đáy mắt, ánh mắt ông lóe lên, khóe môi khẽ cong, rồi đột nhiên nói: “Thanh
Thanh à, nếu như cháu có bạn trai rồi, vậy thì mau dắt về cho ông nội xem, nếu không thì ông tìm cho cháu, ông cho cháu 10 ngày, trong vòng 10 ngày, nếu cháu vẫn không dắt bạn trai về, vậy thì để ông ra tay”
Đối với chuyện này, ông cụ Hàn hoàn toàn không muốn ép buộc Hàn Nhã Thanh, nhưng thái độ ngày hôm nay của Dương Tầm Chiêu khiến ông như đánh hơi được mùi vị gì đó khác thường, vậy nên là, ông cảm thấy mình cân phải ép con bé một chút, chưa biết chừng lại có bất ngờ xảy ra.
Quả nhiên là gừng càng già càng cay, không hổ danh là lão hô ly! Trong chuyện này,
Hàn Nhã Thanh hiển nhiên không phải đối thủ của ông cụ!
“Ông nội...” Hàn Nhã Thanh hoàn toàn sửng sốt, bàng hoàng nhìn sang ông cụ, chuyện gì đang xảy ra thế này?
“Ông nội, rõ ràng ông đã nói là ông sẽ không ép cháu chuyện này cơ mà, giờ sao ông lại thế?” Hàn Nhã Thanh thấy rằng, lúc
này, cô bắt buộc phải phản kháng.
“Lúc đấy sao giống bây giờ được? Ông nội già rồi, mau quên, nên là có vài chuyện thay đổi không được như trước, cháu phải thông cảm cho lão già như ta chứ”
Hàn Nhã Thanh: “...”
Ông cụ không chỉ nuốt lời mà còn vô tư viện lí do không thể nào “tinh tế” hơn, cô nói gì được nữa bây giờ?
Mấu chốt là, cô biết chắc chắn là giờ cô có nói gì cũng vô dụng!!
“Được rồi, cứ quyết định thế đi nhé” Ông cụ Hàn trực tiếp ổn thỏa mọi chuyện, sau đó vô cùng sâu xa mà bổ sung thêm một
câu: “Thời gian có hạn, cháu nhớ tranh thủ đi nhé”
Hàn Nhã Thanh: “...”
Ông cụ Hàn sao có thể có thể vô tư đùa giỡn người khác một cách tàn ác như vậy chứ?
Hàn Nhã Thanh thâm hít một hơi sâu rôi thở hắt ra, cô tự nhủ, trước mặt cô đây là ông nội cô, là người thân của cô, vậy nên, cô phải nhịn!
Không nhịn thì làm được gì bây giờ?
Nhưng mà ông nội bắt cô trong vòng 10 ngày phải dắt bạn trai về ra mắt? Chuyện này? Cô phải làm sao bây giờ?
Cô sao có thể dẫn Dương Tâm Chiêu vê nhà được? Nếu cô không dẫn Dương Tầm Chiêu vê mà tìm đại một người đàn ông nào đó thì sao nhỉ? Dương Tâm Chiêu liệu có lột da cô ra không?
Dù thế nào đi chăng nữa, hiện giờ cô với Dương Tâm Chiêu đã đăng kí kết hôn rồi, mặc dù không có tình yêu nhưng chuyện này lại liên quan đến thể diện của một người đàn ông.
Hàn Nhã Thanh nhớ lại ánh mắt Dương Tầm Chiêu nhìn cô lúc chuẩn bị rời đi, cô biết chắc một điều là lúc này cô phải mau
chóng quay về, nếu không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
“Ông nội, cháu về trước đây” Hàn Nhã Thanh quyết định rời đi, một là lo lắng về Dương Tâm Chiêu, hai là muốn tạm thời trốn thoát khỏi ông cụ Hàn.
“Sao vậy? Đại sảnh có biết bao nhiêu chàng trai ưu tú thế này lại không lọt được vào mắt cháu à, hay là người tốt nhất rời đi
rồi?" Ông cụ Hàn cong môi, mỉm cười đầy sâu xa: “Được, nếu đã vậy thì cháu mau đi đi”
Bước chân Hàn Nhã Thanh khựng lại, trong lúc nhất thời không biết mình nên rời đi hay là ở lại?
Xét theo ý của ông cụ, nếu như bây giờ cô rời đi, thì có nghĩa là cô đuổi theo Dương Tâm Chiêu?
Mặc dù cô quả thật là có ý đói
Nhưng rõ ràng là ông cụ chưa biết mối quan hệ của cô với Dương Tâm Chiêu mà? Sao lại...
Ông cụ không hổ danh là lão hồ ly.
Hàn Nhã Thanh dừng bước, không bước thêm bước nào nữa, cô cảm thấy là, nếu như bây giờ cô đi ra ngoài, chắc chắn sẽ
khiến cho ông cụ đoán mò cùng nghỉ ngờ hơn.
Hàn Nhã Thanh nghĩ bụng, hay là cứ ở đây thêm lát nữa rôi đi cũng được, còn vê chuyện Dương Tầm Chiêu, chắc cũng không gấp lắm.
Nhưng, đúng lúc này, điện thoại cô đột nhiên vang lên, Hàn Nhã Thanh lấy điện thoại ra, nhìn số điện thoại hiển thị, ánh mắt Hàn Nhã Thanh bỗng lóe lên.
Dương Tầm Chiêu vào đúng lúc này lại gọi điện cho cô???
Hàn Nhã Thanh thâm hít sâu một hơi, nhận điện thoại vậy, Dương Tầm Chiêu vốn đang không vui, nếu như bây giờ lại không
nghe điện thoại của anh, hậu quả ra sao, cô cũng không dám tưởng tượng.
“Hàn Nhã Thanh, tôi cho em một phút, nếu một phút sau không thấy bóng dáng em, tôi sẽ vào trong đó bắt người”