Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1911


trước sau

CHƯƠNG 1911

“Thực ra khi em đến đây, chị cũng không có cảm giác gì đặc biệt gì nhưng em là người làm tốt nhất, là người tỉnh táo, bình tĩnh, biết được mình đang làm gì và muốn làm gì trong số tất cả những người đó.” Giọng nói của Linh thay đổi, từ điềm nhiên chuyển sang lạnh lùng: “Hơn nữa em còn sống sót thoát được khỏi tay của Kỳ, em nhất định không giống với những người khác.”

Đường Minh Hạo im lặng không nói gì, mặc dù cậu còn nhỏ nhưng có đủ trí thông minh, ba mẹ cậu cũng không nuôi dưỡng cậu như một đứa trẻ con. Suy nghĩ của Linh cũng không phải của một đứa trẻ ở độ tuổi này nên có.

“Chị luôn cảm thấy em chính là người trong lời tiên tri kia.” Tự nhiên Linh mỉm cười, trái tim Đường Minh Hạo giật thót một cái, vậy là Linh muốn cậu giúp đỡ cô phá hủy đảo Xích Lê sao?

“Nhưng đáng tiếc là em không phải.” Tự nhiên Linh thở hắt ra, Đường Minh Hạo cảm thấy sợi dây đang căng cứng trong lòng mình bỗng chốc đứt đoạn, không phải là cậu thấy thả lỏng mà là cảm giác xấu hổ không nói nên lời, cảm giác mọi thứ không nên là như vậy. Linh nên tin tưởng vào cậu, cùng cậu làm việc mà cô muốn. Hiện giờ cô từ bỏ làm cậu cảm thấy rất không thoải mái.

“Đại trưởng lão nói, người trong lời tiên tri sẽ không xuất hiện nữa, vậy nên đảo Xích Lê được an toàn rồi.” Linh cười, Đường Minh Hạo cảm thấy còn khó coi hơn cả khóc.

“Chị không cần luôn cười như vậy, nếu như muốn khóc thì cứ khóc ra, không ai có thể miễn cưỡng chị được.” Nhìn thấy nụ cười của Linh, Đường Minh Hạo chau mày nói, đây là cảm giác gì vậy? Cậu cảm nhận được Linh đang khóc, nhưng nụ cười trên khuôn mặt lại vô cùng rạng ngời. Đường Minh Hạo không hiểu vì sao cô cứ phải miễn cưỡng mình như vậy? Khi có một mình, cô cũng kiên cường như vậy sao?

Linh thẫn thờ một lúc: “Chị không thể khóc, khóc rồi sẽ bị người khác chê cười, sẽ bị người khác đánh.” Cảm giác đau đớn đó đã đi theo cô từ khi ra đời. Trên đảo Xích Lê không được phép nhìn thấy nước mắt.

Từ khi cô bắt đầu hiểu chuyện, hễ rơi nước mắt là sẽ bị mắng mỏ và đánh đập, lần sau lại nặng hơn lần trước, kiểu như nhất định khiến cô phải nhớ kỹ.

Vậy nên về sau, cô không cho phép mình rơi nước mắt, cho dù khi chỉ có một mình cũng vậy.

Đường Minh Hạo cảm thấy trái tim mình quặn đau từng hồi. Cậu lớn lên trong tình yêu thương của mẹ, đến khi tìm được ba, ba cũng rất yêu cậu. Cậu chưa từng trải qua việc đến khóc cũng không được khóc như vậy.

“Không sao, hiện giờ chỉ có hai

chúng ta nên chị có thể khóc.” Đường Minh Hạo nói, Linh cao hơn cậu, khi cúi đầu xuống nhìn cậu có một cảm giác rất dịu dàng, bên cạnh những đóa hoa sơn trà lại càng xinh đẹp và hiền hòa hơn.

Linh chu môi, cuối cùng cũng không khóc được. Đường Minh Hạo cũng không cố ép, thói quen nhiều năm của một người làm sao có thể thay đổi được chứ? Chỉ có điều, cậu tự nhiên nhớ ra, Linh vừa gọi người kia là đại trưởng lão chứ không phải bà ngoại, giữa hai người có mâu thuẫn gì sao?

“Bà ngoại chị có biết việc chị muốn phá hủy đảo Xích Lê không?” Đường Minh Hạo hỏi, đây không phải là một chuyện đơn giản, đảo Xích Lê không lớn lắm, nếu như người bên ngoài muốn tới đây phá hủy hòn đảo này thì đó không phải là một chuyện khó, nhưng nếu để Linh tự mình làm chuyện đó thì hơi khó khăn. Cô vẫn là một thiếu nữ chưa có thực quyền, nếu không có người ủng hộ thì làm sao có thể làm được?

“Bà ta không phải bà ngoại của chị!” Giọng nói của Linh hơi kích động rồi lại nhanh chóng trở lại vẻ bình tĩnh, nhắc lại lần nữa: “Bà ta không phải là bà ngoại của chị, chị không có bà ngoại, cũng không có người nhà.”

Mắt Linh tự nhiên rơm rớm nước. Đường Minh Hạo luống cuống không biết làm sao, nhất định là Linh đã chịu cú sốc gì đó rồi. Trước đây, quan hệ của hai bà cháu có vẻ rất hòa thuận, vì sao tự nhiên mọi thứ lại thay đổi?

“Chị đừng khóc!” Đường Minh Hạo vươn tay kéo Linh: “Không phải bên cạnh chị vẫn còn có người khác sao? Nếu chị không thích ở đây, em sẽ dẫn chị rời khỏi đảo Xích Lê.”

Đường Minh Hạo bối rối nói. Nếu Linh không thể phá hủy đảo Xích Lê, nếu cậu có thể rời khỏi đây thì cậu sẽ đưa Linh rời khỏi cái nơi ma quỷ này.

Linh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đường Minh Hạo, sau một lúc thì cười khúc khích: “Nhóc con này, làm sao em có thể đưa chị ra khỏi đây được chứ hả? Chính em còn không thể tự mình đi được.” Linh buộc phải thừa nhận, vừa rồi Đường Minh Hạo nói những lời đó khiến cô cảm thấy rất vui vẻ. Có thể rời khỏi đảo Xích Lê thì tuyệt vời biết bao. Nhưng đảo Xích Lê mà không bị phá hủy thì cô cũng sẽ không bao giờ có thể sống yên ổn.

“Có thể rời đi, nhất định sẽ có cách để rời đi. Nếu bây giờ không được thì ba năm, năm năm nữa, chúng ta luôn có thể rời đi.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện