CHƯƠNG 1915
Phù bình tĩnh không hề sợ hãi đi về phía Linh. Linh tiến lên một bước, chặn Đường Minh Hạo ở phía sau. Cô đè nén sự sợ hãi và kích động trong lòng: “Cô lại gần đây một chút đi, tôi không muốn cậu ấy nghe thấy những gì chúng ta nói.”
Phù có vẻ rất hài lòng. Cô ta hơi nghiêng đầu, Linh lấy tay che miệng, tiến lại gần Phù…
Ngay vào lúc này! Linh không hề do dự, con dao trên tay cô nhanh chóng cứa một đường, Phù không kịp phản ứng, máu nóng trào ra phun hết lên cả người Linh, bắn lên mặt, thậm chí là mắt, môi…
Bàn tay nhớp nháp, nóng hổi, trên cổ tay có cảm giác bỏng cháy, màu đỏ tươi che phủ đôi mắt Linh…
Phù trừng mắt nhìn chằm chằm Linh, nhưng cuối cùng cô ta cũng không động đậy nổi, ngã thẳng xuống. Linh chết lặng, con dao trên tay cô vô thức trượt xuống.
Đường Minh Hạo sững người tại chỗ. Cậu còn chưa kịp phản ứng thì đã có một dải màu đỏ xẹt qua trước mặt, cả người Phù đổ ngã xuống đất. Đường Minh Hạo cắn chặt môi để trấn tĩnh lại, bầy sói xung quanh bắt đầu ngo ngoe muốn hành động, bọn họ không thể ở lại đây được nữa.
“Linh, đi thôi!” Đường Minh Hạo cảm thấy không tìm được giọng nói của chính mình nữa, dường như cậu chỉ máy móc điều khiển mình thôi. Cậu bước về phía trước, run rẩy nắm tay Linh mới biết cô cũng đang run như cầy sấy, dường như cô đã hoàn toàn mất đi lý trí, không biết mình đang ở đâu.
“Linh! Đi thôi!” Đường Minh Hạo véo mạnh Linh một cái, mạnh đến mức chảy máu. Cơn đau giúp Linh miễn cưỡng tỉnh táo lại, cô nhìn con dao dưới đất, tùy ý nhặt nó lên, cơn đau khiến cô duy trì được sự tỉnh táo, như thế vẫn chưa đủ, sau khi nhặt lên Linh cầm thẳng vào lưỡi dao, máu trong lòng bàn tay cô trào ra. Đường Minh Hạo chợt cảm thấy đau lòng.
“Đi!” Linh cầm lại tay Đường Minh Hạo, dẫn cậu rời đi. Bầy sói không có người khống chế đã chiếm ưu thế, chẳng mấy chốc sẽ nhào tới.
Linh không chắc mình có thể rời khỏi đây, nhưng cô nhất định không thể khoanh tay chờ chết. Hoa trà trắng dính vết máu, giống như màu trắng tinh đã có lẫn tạp chất không thể trở lại như lúc ban đầu được nữa.
Giữa Linh và Đường Minh Hạo lúc này không biết là ai đang tiếp thêm dũng khí cho ai, ai dẫn theo ai, họ chỉ biết rằng bây giờ họ đang nương tựa lẫn nhau, họ phải tiến về
Những tiếng rú của đàn sói nối tiếp vang lên, Linh chưa từng biết rằng trong cánh đồng hoa trà trắng này lại tiềm tàng nhiều nguy hiểm như vậy, nhưng bây giờ cô cũng không có thời gian suy nghĩ mấy chuyện đó, cô chỉ nghĩ làm thế nào để sống sót thôi… Đường Minh Hạo thậm chí còn không có tâm tư suy nghĩ. Cậu chưa bao giờ thực sự nghĩ rằng mình sẽ mất mạng ở đây, sẽ ở lại hòn đảo Xích Lê mà cậu chưa bao giờ nghe nói đến này. Điều quan trọng nhất là cậu còn chưa nói cho ba mẹ biết tung tích của mình, ba mẹ cậu còn chưa tìm tới đây, cậu cũng chưa được nói chuyện với gia đình, càng chưa được nói lời từ biệt. Bây giờ… cậu phải để mạng lại chốn này sao?
Nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng Đường Minh Hạo, không phải là cậu sợ chết mà chính là nuối tiếc. Cậu muốn mãi mãi được ở bên gia đình, muốn đưa Linh đi, muốn rất nhiều, rất nhiều điều
Tuy nhiên, có lẽ những điều đó không thể thực hiện được nữa rồi, bầy sói đang lao về phía họ, chúng rất hung dữ, muốn xé xác họ ra…
Linh nhìn bầy sói sau lưng mình, trong lòng chỉ cảm thấy tiếc nuối. Cô đã làm giao ước với một con quỷ, bán quãng đời còn lại của mình cho nó, để nó đưa Đường Minh Hạo đi, để nó giúp mình phá hủy đảo Xích Lê. Hai người đã thương lượng xong, chỉ cần chờ thời gian tới thôi, là mười năm hay hai mươi năm? Rồi họ cũng sẽ làm được thôi. Nhưng bây giờ cô và Đường Minh Hạo lại bị chôn vùi ở đây sao?
Bầy sói nhào tới, Linh duỗi cánh tay ra theo bản năng, muốn làm châu chấu đá voi, cản đàn sói lại, nhưng trong đáy lòng cô đã tuyệt vọng rồi. Đường Minh Hạo vươn tay ôm lấy Linh, cậu đột nhiên cảm thấy hai người họ cứ chết cùng nhau thế này cũng được…
Tuy nhiên, cơn đau trong dự kiến lại không thấy xuất hiện, tiếng nghẹn ngào nhắc nhở Đường Minh Hạo và Linh rằng họ vẫn còn sống.
“Đây là…” Linh run lên, sao đột nhiên những con sói này lại thuần phục? Đường Minh Hạo cau mày, nếu vừa rồi cậu không nhìn nhầm thì đã có một tia sáng đỏ lóe lên. Nếu cậu đoán không sai thì chính hạt châu trên cổ tay Linh đã phát ra ánh sáng đó.