CHƯƠNG 1929
“Dạ.” Linh nhìn thẳng Lâm Từ, đây là nguyện vọng của cô bé; đồng thời, nó cũng là nguyện vọng của rất nhiều, rất nhiều người. Người ở đảo Xích Lê dần dần sẽ đánh mất chính mình, mà trong đó, quá nhiều thứ u tối không thể nào kể hết.
“Vậy người trên đảo thì sao?” Lâm Từ nhớ tới lúc đi đến có gặp người dân, không tính là nhiều nhưng cũng chẳng ít, chẳng lẽ muốn chết cùng nơi đây à?
Lúc Lâm Từ suy nghĩ đến chuyện này mới nhận ra bản thân không hề khó tiếp nhận, dường như con người nơi đây còn chẳng phải một người hoàn chỉnh, chẳng có tính mạng.
“Bọn họ… bọn họ sẽ không rời khỏi đây đâu.” Linh cười khổ, người đảo Xích Lê chưa từng có quyền rời khỏi, mà có lẽ họ cũng đã quen như vậy rồi, rời đi là chuyện không thể nào.
Đường Minh Hạo đứng nhìn từ xa, cậu không nghe rõ lời Linh nói, chỉ thấy Lâm Từ, thấy Linh nói chuyện với Lâm Từ thì lập tức nhớ lại Linh từng nói muốn hủy diệt hoàn toàn nơi này. Tim cậu đập liên hồi, Lâm Từ vừa hay là người nhà họ Mặc.
“Chú ơi, thuyền còn có thể chở thêm người khác không ạ? Xem thử có thể dẫn theo người trên đảo đi ạ.” Đường Minh Hạo nói, cậu không muốn nhiều người cùng chết ở đây. Linh muốn hủy diệt thì chẳng biết đến mức độ nào.
“Được, chú cho người hỏi thăm.” Tào Du gật đầu. Buổi sáng gặp đám người kia, anh ta cũng không muốn họ oan mạng, cuộc sống trên đảo hoàn toàn không thể đánh đồng với thành thị, nếu có thể rời đi thì cũng chưa hẳn là chuyện xấu.
“Đưa chuỗi hạt châu trên tay cháu cho cô nào.” Lâm Từ nhìn Linh rồi nhìn chằm chằm chuỗi hạt châu kia, rốt cuộc, nó vẫn mang đến cho cô ấy cảm giác mê mang.
Linh cởi ra rồi đưa chuỗi hạt châu cho cô ấy, Lâm Từ cảm thấy dường như chuỗi hạt châu này chính là của mình, bây giờ, vật về nguyên chủ. Ánh sáng màu đỏ dần dần lụi tàn, để lại màu sắc vốn có, trên tay Linh là màu đen, hiện tại… đã biến thành màu đỏ.
Lâm Từ cảm giác có rất nhiều thứ chạy vào trong đầu mình, đứng đầu trong số đó, chính là cái chết của Mặc Địch.
Lâm Từ cảm thấy đau xót vô cùng, không chỉ vì Mặc Địch mà còn vì rất rất nhiều thứ… “Lúc trước, anh của tôi bị bà tự tay giết chết, đúng không?” Lâm Từ nhìn về phía đại trưởng lão, nếu chuỗi hạt châu không
“Đúng thế. Cậu ta là kẻ ngoại lai mà cũng dám cổ vũ người đảo Xích Lê rời khỏi đây thì sao tôi dễ dàng tha thứ được!” Đại trưởng lão miệng hùm gan sứ đáp. Nhưng nói về chuyện này, trong lòng bà ta vẫn chẳng thể tiếp nhận được.
“Các người có cố ở lại đây thì hòn đảo này cũng không kéo dài được bao lâu nữa.” Lâm Từ lạnh lùng nói. Khi họ đến thì không chú ý tới, hình như tất cả mọi người đều bình thường, khỏe mạnh nhưng hiện tại, cục diện vừa lóe lên trong nháy mắt đã khiến cô cảm thấy tàn nhẫn… Từng ấy năm qua, người trên đảo chưa từng ra ngoài, gần như tất cả bọn họ đều kết hôn với người có quan hệ ruột thịt, họ hàng gần. Càng ngày càng ít những đứa trẻ khỏe mạnh, lúc chúng ra đời, trong quá trình trưởng thành, nếu chúng không còn khỏe mạnh thì sẽ bị giết chết ngay, có khi là bị chôn sống, có khi là hỏa táng, nói đúng hơn là hiến tế cho thần Xích Lê.
Lâm Từ mặc kệ những thứ truyền thuyết này, nhưng người trên đảo không ra ngoài thì quan hệ máu mủ của họ càng lúc càng gần, đến cuối cùng, chỉ sợ chẳng còn đứa trẻ khỏe mạnh nào chào đời nữa.
“Rời khỏi đây đi, thế giới bên ngoài rất rộng lớn. Mấy người nên đi thăm thú.” Lâm Từ không muốn họ chết ở đây. Anh của cô đã chết, oan có đầu nợ có chủ, không cần kéo theo tất cả mọi người trên đảo chôn cùng.
“Người Xích Lê tuyệt đối không rời khỏi đảo!” Lịch hung tợn nói.
“Ai nói?” Lâm Từ hỏi ngược lại, nếu như mọi chuyện được lưu truyền thuở sơ khai đến hiện tại thì sao lại có hiểu lầm này được chứ?
“Đây chính là truyền thuyết đã có từ rất lâu của đảo Xích Lê.” Lịch cười giễu. Dựa vào đâu mà một kẻ ngoại lai lại muốn lo chuyện trên đảo Xích Lê.
“Thật à? Nhưng nếu như trước kia, nhà họ Mặc cũng là người nơi đây thì sao?” Lâm Từ nói một câu khiến người khác kinh ngạc. Có rất nhiều việc khó lòng giải thích, nhưng thật sự nhà họ Mặc đã từng ở hòn đảo này, chỉ là họ lựa chọn rời đi thôi.