CHƯƠNG 1935
Lâm Từ rất tức giận, những thứ này là khó xử lý nhất, Linh và Đường Minh Hạo giậm chân, vô cùng khó chịu: “Những con sâu này sợ lửa.”
Đường Minh Hạo nhắc nhở, nhưng lại cảm thấy trước mắt lóe lên ánh sáng đỏ, Đường Minh Hạo lập tức quay đầu, quả nhiên, là chuỗi hạt châu kia, có điều, những con sâu kia ngay lập tức lui về phía sau, không dám tiến lên nữa.
“Những ai muốn đi thì trực tiếp lên máy bay, rời khỏi đây.” Mặc Thành không muốn ở đây thêm một lúc nào nữa, hơn nữa dáng vẻ Lâm Từ hơi bất ổn khiến anh ta không thoải mái.
Mấy trưởng lão muốn đi không chút chậm trễ, họ đều thấy sự dị thường của chuỗi hạt châu vừa rồi, giống như đang bảo vệ Lâm Từ vậy, xem ra, đúng là thánh vật của đảo Xích Lê rồi.
Đại trưởng lão và Lịch không ngăn cản họ, nhìn đám người Mặc Thành rời đi.
Mặc Thành là người cuối cùng đi lên, vừa lên đã nghe thấy có người hỏi Tào Du: “Đón người trên đảo đi chưa?”
Mặc Thành nhìn về phía người đang nói, là người không quen biết.
“Mười phút là có thể sắp xếp xong tất cả.”
Thuyền của họ không dễ lên cho lắm, sau khi người của Quỷ Vực Chi Thành tới, một số người muốn lên thuyền của họ. Mười phút là quá dư dả.
“Mười phút sau cho nổ tung hòn đảo này.” Người đàn ông lạnh lùng nói. Mặc Thành nhướng mày, đây là không hẹn mà thành sao?
“Từ, em không sao chứ.” Giọng điệu người đàn ông ngay lập tức thay đổi, dịu dàng chu đáo.
“Em không sao đâu anh.” Lâm Từ đang sửa soạn lại cho Linh, cũng không biết cô bé vừa trải qua chuyện gì, vừa rồi không cảm giác được, hiện giờ tới chỗ sáng mới thấy mặt mày xám xịt, quần áo trên người cũng dơ dáy.
“Mặc Tử?” Mặc Thành muốn lên tiếng, họ còn chưa từng gặp nhau.
“Ừ.” Mặc Tử nhìn thoáng qua anh ta, thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành, cũng được đấy, ít nhất không để Lâm Từ bị thương.
“Người của Quỷ Vực Chi Thành cũng tới rồi, chúng tôi sẽ giúp anh, cùng nhau ném bom.” Mặc Thành cười híp mắt nói.
Mặc Tử không để ý tới anh ta, đây rõ ràng là muốn lấy lòng mà? Lâm Từ
Nếu Mặc Thành biết bản thân ở trong mắt Mặc Tử biến thành người như vậy, chắc chắn sẽ không thể chấp nhận nổi.
Tào Du đỡ trán, họ có nhìn thấy anh ta không vậy, anh ta là cảnh sát đấy! Cảnh sát nên trừ bạo an dân, họ lại thẳng thừng nói muốn cho nổ tung một hòn đảo, thật sự ổn đấy à?
Bỏ đi, bỏ đi, mặc kệ họ, hòn đảo này không phải của họ, khi tới anh ta đã cố tình điều tra một chút, trên bản đồ hoàn toàn không có hòn đảo này, thế nên không có tranh chấp gì, bọn họ thích nổ thì cứ nổ đi, dù sao trên đảo cũng không có nhiều người, chỉ như một hòn đảo trống mà thôi.
Mười phút nhanh chóng qua đi, bờ biển dâng lên tín hiệu, đã sắp xếp ổn thỏa cho mọi người, ra hiệu rời khỏi hòn đảo. Tào Du nói “Được rồi.”, Mặc Thành và Mặc Tử gần như ra lệnh cùng lúc, liên tiếp ném bom tới, phía dưới nháy mắt bụi mù mịt, không thể nhìn thấy gì nữa.
“Bận rộn cả đêm rồi, mọi người nghỉ ngơi chút đi, tỉnh dậy là về nhà rồi.” Mặc Tử nói. Anh ta không có chút hứng thú nào với đảo Xích Lê, nếu không phải Lâm Từ ở đó, anh ta sẽ tuyệt đối không đích thân tới.
Có điều, đứa trẻ mà Lâm Từ ôm, sao nhìn lại quen quen vậy? Mặc Tử có chút nghi hoặc, nhưng lúc rời đi, ai nấy đều đã ngủ cả.
“Sao cậu không đi nghỉ đi?” Mặc Tử nhìn Mặc Thành ngồi bên cạnh hỏi.
“Vì tôi có chuyện muốn thương lượng với anh.” Mặc Thành cười nói, ánh mắt trở nên nghiêm túc lạ thường.
“Nếu là chuyện của Từ thì đừng nói nữa.” Mặc Tử nhìn về phía trước, muốn chuyên tâm điều khiển trực thăng, nhưng lại không nhịn được mà dựng tai lên, chờ Mặc Thành nói tiếp.