CHƯƠNG 1944
“Nhưng lúc ấy mẹ Nhã Thanh đang hôn mê, bà ta không biết gì hết. Giữa em và bà ta chỉ có việc bị động được chọn mà không hề có quyền chủ động. Nếu nhất định phải nói ai sai thì phải là Dương Bạc Vệ sai, cũng là em sai. Em biết rõ ông ta không yêu mình nhưng vẫn muốn lấy ông ta.” Đường Thu Quỳnh cười khổ một tiếng. Tình cảm thực sự không thể ép buộc được, không phải của mình thì vĩnh viễn cũng không chiếm được, dù có tốn hết công sức cũng chỉ như thế mà thôi.
Lôi Hạ đau lòng nhìn Đường Thu Quỳnh. Có một số vết thương cả đời cũng không thể chữa lành, giống như vết thương lòng Dương Bạc Vệ đã để lại cho Đường Thu Quỳnh.
“Anh đó, đừng có suy nghĩ nhiều nữa. Bao nhiêu năm qua không phải em chưa từng hận mẹ Nhã Thanh, chưa từng hận Dương Bạc Vệ. Nhưng lâu dần rồi em cũng từ từ hiểu ra, sự lựa chọn của mỗi người là không giống nhau, em không thể chỉ trích người khác được.”
Đường Thu Quỳnh nhìn biểu cảm trên mặt Lôi Hạ, không nhịn được mà giơ tay ra sờ lên mặt ông ta: “Nhã Thanh không sai. Chuyện năm đó hoàn toàn không phải việc liên quan đến con bé. Mẹ con bé cũng không sai, bà ta bị bắt cóc, còn cứu bà ta là lựa chọn của riêng Dương Bạc Vệ. Việc đưa ra lựa chọn giữa em và mẹ Nhã Thanh là việc của Dương Bạc Vệ, bà ta hoàn toàn không biết có chuyện đó mà chỉ bị động tiếp nhận thôi. Hơn nữa mẹ Nhã Thanh cũng đã làm hết mức có thể, bà ta không hề chấp nhận Dương Bạc Vệ, không dây dưa mập mờ ông ta, sau đó thậm chí còn rời khỏi Dương Bạc Vệ. Những chuyện bà ta có thể làm có lẽ cũng chỉ có những chuyện này thôi, không phải sao?”
“Là do Dương Bạc Vệ không muốn từ bỏ, là do ông ta đơn phương muốn quấn lấy mẹ Nhã Thanh.” Đường Thu Quỳnh đột nhiên cảm thấy buồn cười. Bà bị Dương Bạc Vệ làm tổn thương, còn ông ta thì phải chịu tổn thương từ người phụ nữ khác. Cho nên, trong chuyện tình cảm đâu có người nào là kẻ chiến thắng?
“Nếu nhất định phải trách thì chỉ có thể trách Dương Bạc Vệ. Ông ta cưới em nhưng lại không thể đối xử với em như vợ mình, không cho em sự tôn trọng mà một người vợ cần có.” Đường Thu Quỳnh lạnh lùng nói.
Nếu dứt bỏ hết mọi thứ thì Đường Thu Quỳnh chính là người bị hại, còn mẹ của Nhã Thanh lại chẳng hề hay biết. Bà khó chịu, chẳng lẽ mẹ Nhã Thanh không khó chịu hay sao? Vô thức làm hại một người phụ nữ trong tình trạng bản thân không hề hay biết, chắc chắn lương tâm bà ấy cũng không chịu nổi.
Mà Dương Bạc Vệ chính là đầu sỏ gây ra nông nỗi này. Ông ta biết rõ mình tuyệt đối không thể chấp nhận người phụ
Nếu Dương Bạc Vệ không ích kỷ như thế, nếu như lúc biết rằng mình yêu người phụ nữ kia, ông ta có thể quyết đoán lựa chọn người đó, hoặc chỉ cần đừng cho một người phụ nữ hy vọng thôi, thì có lẽ mọi chuyện đã không thành ra thế này.
Cảnh còn người mất, chưa nói lệ đã rơi, Đường Thu Quỳnh nhớ tới chuyện năm đó là cảm thấy thổn thức. Dù là bà hay mẹ của Nhã Thanh thì đều không đạt được hạnh phúc.
Lôi Hạ nhìn Đường Thu Quỳnh, bà vẫn luôn thấu hiểu, vẫn luôn lương thiện như vậy. Bà cũng là một người quá đỗi dịu dàng, sẽ không trút oán giận lên người không liên quan. Người như bà ấy tại sao phải trải qua chuyện tàn nhẫn như thế, rốt cuộc là lỗi của ai?
Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu đứng bên ngoài nghe. Hai người vốn định quay lại thương lượng qua với Đường Thu Quỳnh chuyện đám cưới, không ngờ lại nghe được chuyện này.
Chỉ vài lời ít ỏi đã đủ để Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu hiểu rõ chuyện trong quá khứ. Không phải sai lầm ngẫu nhiên mà là lòng người bất đắc dĩ. Hàn Nhã Thanh bội phục Đường Thu Quỳnh từ tận đáy lòng. Trải qua nhiều chuyện như vậy mà bà vẫn hiền lành bao dung, chưa từng thay đổi nửa phần. Sao cô nỡ làm tổn thương người phụ nữ như vậy được?
Hàn Nhã Thanh hơi do dự, có phải quan hệ giữa cô và Dương Tầm Chiêu thật sự là sai lầm không? Chuyện năm ấy, mẹ của cô không sai, Đường Thu Quỳnh không sai, người sai là ba của Tầm Chiêu, Dương Bạc Vệ. Một người đàn ông tổn thương vợ mình, thậm chí còn hủy hoại cả đời vợ mình vì người phụ nữ khác. Nhưng một người khác gây tổn thương cho Đường Thu Quỳnh lại là mẹ cô. Hàn Nhã Thanh không biết mình nên đối mặt với Đường Thu Quỳnh thế nào nữa. Cô rất áy náy, nhưng cũng phát hiện khi mình đối mặt với bà thì còn chẳng thốt ra nổi lời xin lỗi. Lý do là Đường Thu Quỳnh chưa từng trách cứ mẹ cô, càng không trách cô. Cô muốn xin lỗi cũng tìm được lý do gì đâu?
“Tầm Chiêu.” Hai người cùng đi ra ngoài, yên lặng một lúc lâu không nói chuyện. Dương Tầm Chiêu biết Hàn Nhã Thanh để ý đến điều gì, anh cũng không biết nhiều chuyện năm đó. Giờ anh chỉ cảm thấy nhà họ Dương nợ mẹ anh quá nhiều! Tuy anh đã đòi lại thiệt thòi cho mẹ, nhưng nếu trước đó anh biết chuyện này, chỉ e anh sẽ càng tàn nhẫn hơn nữa.