Chờ đến khi anh điều tra ra tất cả mọi chuyện một cách rõ ràng, tìm được chứng cứ, sẽ từ từ tính sổ với cô, Dương Tầm Chiêu tuyệt đối không thừa nhận, giờ phút này anh là vì mềm lòng.
Giày vò đến giữa trưa, đã đến thời gian ăn cơm.
"Đi thôi, đi ăn cơm trước." Lần này, giọng nói của anh rõ ràng là không còn lạnh lẽo như vừa rồi nữa.
Đôi mắt của thư ký Lưu hung hăng chớp chớp, giống như không quá tin tưởng vào mắt mình, chuyện này, chuyện này kết thúc rồi sao?
Hóa ra tổng giám đốc lại có thể dễ dỗ dành như vậy sao?
Hàn Nhã Thanh rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng Hàn Nhã Thanh lại không biết, giờ phút này, con trai và bạn thân của mình đang âm thầm mưu đồ bí mật làm một chuyện đại sự.
Dương Tầm Chiêu thả lỏng người, đột nhiên cảm thấy đau dạ dày dữ dội, thân thể của anh cứng đờ, lúc xoay người, hai tay giả vờ giống như vô ý đè xuống dạ dày, nhưng khi Hàn Nhã Thanh đến bên cạnh anh, tay của anh lại không chút dấu vết buông xuống.
Hàn Nhã Thanh chú ý tới sự khác thường của anh, đôi mắt lóe lên, nhưng cô cũng không nói gì.
Sau khi lên xe, Dương Tầm Chiêu không nói gì, hơi dựa vào ghế ngôi, sắc mặt hơi trắng bệch.
Hàn Nhã Thanh chú ý tới tay của anh, hướng ngón tay của anh hơi đặt về phía dạ dày, trong vô thức có lẽ anh muốn đè xuống dạ dày, nhưng lại nhịn.
Anh như vậy, có lẽ là vì đau dạ dày?
Những người như anh, ngày bình thường có rất nhiều bữa tiệc xã giao, hầu hết đều có bệnh đau dạ dày.
Hàn Nhã Thanh mặc dù quyết định cố gắng không để anh cảm thấy sự tôn tại của mình ở trước mặt, nhưng nhìn anh như vậy, vẫn còn có chút không đành lòng, hoặc ngày thường chăm sóc hai bảo bối đã trở thành thói quen, nên giờ phút này nhìn bộ dạng khó chịu của anh, theo bản năng cô nghĩ phải làm điều gì đó.
Hơn nữa, cô cảm thấy sở dĩ Dương Tầm Chiêu bị đau dạ dày có thể là do tức giận, là bị cô chọc tức!
Vậy nên, cô phải chịu trách nhiệm.
"Thư ký Lưu, dừng xe ở phía trước một chút!” Cuối cùng Hàn Nhã Thanh vẫn mềm lòng.
"Vâng." Thư ký Lưu ngẩn người, thấy tổng giám đốc nhà mình không phản đối liền đỗ xe ở ven đường.
Xe dừng lại, Hàn Nhã Thanh liên mở cửa xuống xe.
Giờ phút này Dương Tầm Chiêu đang rất đau bụng, hơn nữa, anh cũng không nghĩ tới việc khống chế cô, vậy nên cũng không hỏi nguyên nhân cô xuống xe.
"Tổng giám đốc, anh lại bị đau dạ dày sao? Có cần tôi mua thuốc cho anh không, phía trước có một hiệu thuốc!” Thấy Hàn Nhã Thanh xuống xe, thư ký Lưu mới xoay người, lo lắng nhìn về phía tổng giám đốc nhà mình.
Hàn Nhã Thanh xuống xe, Dương Tầm Chiêu liền đặt tay lên dạ dày, lần này đau đến lợi hại, anh cũng có chút không nhịn được, chỉ là nghe thấy lời nói của thư lý Lưu, đôi mắt của anh lóe lên: "Chờ một chút đi."
"Tổng giám đốc, thật ra anh không cần giấu diếm mợ chủ, mợ chủ biết cũng có thể chăm sóc anh!” Thư ký Lưu sao có thể
không nhận ra rằng tổng giám đốc nhà mình không muốn cho mợ chủ biết, nhưng anh ta không hiểu, chuyện như vậy vì sao tổng giám đốc lại phải giấu giếm mợ chủ?
Chăm sóc anh?
Từ sau khi mẹ rời đi, trong cuộc sống của anh dường như đã thiếu đi hai từ chăm sóc, qua nhiều năm như vậy, anh vẫn tự chăm sóc chính mình.
Nhiều năm như vậy, anh vẫn không ngừng để cho mình mạnh mẽ, thứ anh muốn là chinh phục chứ không phải là chăm sóc!
Vì chuyện năm đó của cha mẹ, bên cạnh anh thậm chí không có người phụ nữ nào, ngoại trừ lần ngoài ý muốn vào năm năm trước, và lần này cưới cô.
"A, mợ chủ đi đến hiệu thuốc? Có phải muốn mua thuốc cho tổng giám đốc không?” Thư ký Lưu đột nhiên hô lên một tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Dương Tầm Chiêu.
Đôi mắt Dương Tầm Chiêu theo bản năng nhìn vê phía cửa hiệu thuốc, nhìn thấy Hàn Nhã Thanh vừa đi vào hiệu thuốc.
Chỉ là mua thuốc cho anh sao? Anh thật sự rất nghi ngờ, đây hoàn toàn không phải điều mà người phụ nữ kia sẽ làm.
Anh biết rõ, người phụ nữ kia không phải cam tâm tình nguyện gả cho anh, vậy nên anh cũng không hi vọng xa vời rằng cô có thể thật sự quan tâm anh.
Ít nhất là bây giờ không có hi vọng xa vời.
Chiếc ví kia, chắc chắn là cô nghĩ anh sẽ tức giận, nên mua để xoa dịu anh, mà bây giờ anh cũng không tức giận, cũng không làm ra chuyện gì để uy hiếp cô, cô hoàn toàn không cân phí tâm muốn làm anh vui lòng.
Hơn nữa những ngày gần đây, anh cũng nhận
ra, người phụ nữ này rất ít để ý đến nhưng thứ không liên quan đến mình, cũng quan tâm cực ít.
Huống chi, anh cũng không hề nói với cô rằng mình bị đau bụng. Cô cũng không biết anh có bệnh đau dạ dày.
Hàn Nhã Thanh nhanh chóng rời khỏi hiệu thuốc, tốc độ rất nhanh, cô cầm hộp thuốc trong tay, nhưng do khoảng cách hơi xa nên không nhìn thấy rõ là thuốc gì.
"Tổng giám đốc, xem ra tôi không nói sai, mợ chủ thật sự đi mua thuốc cho tổng giám đốc!” Trên mặt thư ký Lưu có chút phấn khích.
Khóe môi Dương Tầm Chiêu khẽ giật, có độ cong giống như tự chế giễu, anh thật sự không dám nghĩ đến hướng suy nghĩ này.
Không nghĩ thì sẽ không thất vọng, nghĩ càng nhiêu, thất vọng liên sẽ càng lớn.
Hàn Nhã Thanh chạy tới, mở cửa xe và nhanh chóng lên xe, vẫn chưa kịp ngồi xuống thì đã đưa hộp thuốc trong tay đến trước mặt Dương Tầm Chiêu.
Sau khi ngôi xuống, cô thuận tay cầm một bình nước cũng đưa tới trước mặt Dương Tầm Chiêu.
Dương Tầm Chiêu sửng sốt nhìn hộp thuốc đau dạ dày trong tay cô, đôi mắt nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, cứ như vậy trong
nháy mắt đột nhiên có cảm giác có chút hoảng hốt.
Những năm gần đây, bên cạnh anh chưa từng có người phụ nữ nào, vậy nên xưa nay chưa từng nghĩ đến việc được chăm sóc, dĩ nhiên không phải không có người phụ nữ nào tình nguyện, mà là từ trước đến nay anh không cho bọn họ có cơ hội.
Anh không muốn thấy những kẻ hư tình giả ý kia.
Nhưng anh biết, cô không phải hư tình giả ý với anh, vì căn bản không cân phải làm như vậy, người phụ nữ này vô cùng ghét bỏ anh, chỉ sợ không thể nào lập tức thoát khỏi anh, trở về nước M.
Mặc dù bọn họ đã kết hôn, nhưng mỗi phút mỗi giây cô đều nghĩ đến chuyện ly hôn.
Nhưng anh cũng không nói gì, tại sao cô lại biết anh bị đau dạ dày?
Đúng rồi, năng lực quan sát của cô từ trước đến nay vẫn luôn rất lợi hại.
Nhưng lần này cô không sợ bị lộ sao?
"Sao vậy? Không uống sao? Em mua sai rồi à?” Hàn Nhã Thanh bị anh nhìn chằm chằm, đột nhiên cảm giác có chút không
thoải mái.
"Sao em biết tôi đau dạ dày?” Dương Tầm Chiêu từ trước đến nay không phải người nói nhiêu, nhưng lúc này vẫn nhịn không được hỏi một câu.
Hàn Nhã Thanh ngẩn người, đôi mắt chợt lóe lên, dựa vào sự quan sát nhạy cảm của cô, không khó để phát hiện ra rằng anh bị đau dạ dày, nhưng anh cũng không nói gì mà cô lại chạy đi mua thuốc, vừa rồi có phải có cô bị mất não rồi không? Đây không phải tự làm lộ mình rồi sao?
Thư ký Lưu thấy Hàn Nhã Thanh không nói gì, cho là Hàn Nhã Thanh xấu hổ, cố ý mở miệng nói: "Mợ chủ là thật sự quan tâm đến tổng giám đốc, nên cho dù tổng giám đốc không nói, mợ chủ cũng có thể cảm nhận được.”
"Vừa rồi không phải anh che bụng sao? Chẳng lẽ không phải đau dạ dày, cũng không thể là đau gan, đau phổi, đau ruột chứ,
nếu như vậy thì mọi chuyện sẽ rất nghiêm trọng!” Hàn Nhã Thanh lúc này đang rất phiền muộn, buồn bực nghĩ muốn đập đầu vào tường, chắc chắn là do cô chăm sóc hai bảo bối đã thành thói quen, nên mới phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy.
Thư ký Lưu sửng sốt, đây là lời nên nói của một người phụ nữ bình thường trong tình huống này sao? Lời này nghe thế nào
cũng cảm thấy giống như đang nguyên rủa tổng giám đốc vậy?
Nghe những lời này của cô, Dương Tầm Chiêu chẳng những không tức giận mà khóe miệng lại hơi cong lên, anh đột nhiên phát hiện ra rằng người phụ nữ này thật ra chỉ nói năng chua ngoa, nhưng tấm lòng lại mêm như đậu hũ.