"Nhã Thanh, tôi biết năm năm trước tôi từ hôn là không đúng, là tôi đã làm tổn thương em, tôi cũng biết em vẫn luôn thích tôi, thật sự xin lỗi, tôi không nên làm em tổn thương." Giờ phút này, Dụ Vỹ Luân một mặt áy náy, đương nhiên vẫn còn mang theo mấy phần cảm xúc vừa đúng.
Nghe thấy lời nói của Dụ Vỹ Luân, Hàn Nhã Thanh rất muốn cười, cô thích anh ta à? Vẫn còn luôn thích anh ta? Rốt cuộc là ai đã cho anh ta tự tin vậy?
"Nhã Thanh, tôi biết là em thích tôi mà, tôi đồng ý cưới em, chuyện giữa chúng ta không có liên quan gì đến Nghiên Nghiên. Em thả Nghiên Nghiên đi, chúng ta kết hôn với nhau." Dụ Vỹ Luân cảm thấy rằng anh ta đã cực kỳ thành ý, anh ta cũng đã nói là sẽ cưới cô ở trước mặt của mọi người, vậy chẳng khác nào là đang cầu hôn cô ở trước mặt công chúng.
Giờ phút này, Dụ Vỹ Luân rất có tự tin, cho nên giọng nói rất lớn, anh ta không ngại bị người khác nghe được, bởi vì anh ta tin tưởng Hàn Nhã Thanh chắc chắn sẽ đồng ý với anh ta.
Lúc này, Dụ Vỹ Luân cũng không phải là thật tình vì muốn cứu Hàn Nghiên Nghiên, bất quá cũng chỉ vì muốn đột ngột thể hiện ra sức ảnh hưởng của mình đối với Hàn Nhã Thanh.
Khóe môi của Hàn Nhã Thanh hơi câu lên, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt rơi ở trên người của Dụ Vỹ Luân, miệng cười cười.
Đối diện với nụ cười của cô, Dụ Vỹ Luân mừng thâm trong lòng, cũng cảm thấy hư vinh đắc ý nhiêu hơn. Xem ra là cô thực sự vẫn còn thích anh ta, cho nên nghe được lời nói của anh ta thì mới cười vui vẻ như vậy.
Anh ta chờ mong câu trả lời tiếp theo của Hàn Nhã Thanh, anh ta nghĩ chắc chăn rằng cô sẽ nói cô đồng ý, thậm chí anh ta còn nghĩ đến không chừng có lẽ bởi vì quá mức vui mừng mà sẽ trực tiếp chạy đến ôm lấy anh ta.
Mà giờ phút này, sắc mặt của Dương Tầm Chiêu đang đứng ở trên lầu trong nháy mắt liên trở nên âm trầm, Dụ Vỹ Luân vậy mà lại đang cầu hôn với cô dâu của anh, chán sống rồi à?
Trong lòng của Hàn Nhã Thanh cảm thấy có chút buồn cười, Dụ Vỹ Luân nói đồng ý cưới cô? Vậy thì anh ta là vì cái gì mới đồng ý cưới cô?
Cứu Hàn Nghiên Nghiên cũng không phải là trọng điểm, Dụ Vỹ Luân rõ ràng là vì Hàn Thị.
Quả thật là đủ buồn cười.
“Anh Dụ, thật sự xin lỗi nha. Tôi nghĩ là anh đã hiểu lầm rồi." Có điều Hàn Nhã Thanh cũng không muốn trở nên quá xấu mặt ở trước mặt của mọi người, lần trước Dụ Vỹ Luân và Hàn Nghiên Nghiên trên buổi tiệc đã thông đồng làm bậy để hại cô, cô vẫn chừa cho anh ta thể diện trong trường hợp trước công chúng như thế này.
Dù sao thì chuyện ngày hôm đó cũng đã giải quyết rồi, đã qua rồi, từ xưa đến nay cô sẽ không bám lấy một chuyện mà không chịu thả.
Giờ phút này, lời nói của cô xa cách mà lại lạnh lùng, cô nghĩ nếu như Dụ Vỹ Luân có đầu óc thì có thể hiểu rõ thái độ của cô.
Nhưng mà hiển nhiên là Hàn Nhã Thanh đã đánh giá cao trí thông minh của Dụ Vỹ Luân vào lúc này rồi, chủ yếu là lúc này Dụ Vỹ Luân đã uống rượu, hơn nữa uống có chút nhiều, đầu óc phản ứng trì độn.
Cho nên, trong lúc nhất thời anh ta cũng không hiểu rõ ý tứ của Hàn Nhã Thanh, trái lại anh ta còn tưởng là Hàn Nhã Thanh
không nghe hiểu ý của anh ta.
Dụ Vỹ Luân nhìn vê phía Hàn Nhã Thanh, ngẩn người, không phải nói là bệnh của cô đã khỏi rôi à? Sao giờ phút này lại giống như là ngốc nghếch vậy chứ? Anh ta đã nói rõ ràng như vậy, sao cô lại nghe không hiểu?
Dụ Vỹ Luân quá mức tự phụ, anh ta cho rằng Hàn Nhã Thanh sẽ không từ chối anh ta, nên giờ phút này anh ta tự nhận định Hàn Nhã Thanh không nghe hiểu lời của anh ta.
"Nhã Thanh, tôi biết là em thích tôi, tôi biết là em bởi vì tôi cho nên mới trách Nghiên Nghiên, bởi vì tôi mà em mới đối xử với Nghiên Nghiên như vậy. Tôi không muốn bởi vì mình mà hai chị em các em lại kết hận thù với nhau, tôi cưới em..." Dụ Vỹ Luân suy nghĩ, vẫn là quyết định nói lại nói rõ ràng hơn một chút, bởi vì sợ Hàn Nhã Thanh nghe không hiểu, cho nên anh ta đang cố ý cường điệu chuyện của Hàn Nghiên Nghiên.
Hàn Nhã Thanh là do vì anh ta cho nên mới cố hết sức để đối phó với Hàn Nghiên Nghiên, vậy thì anh ta nói như vậy, chắc là Hàn Nhã Thanh có thể hiểu rồi.
Chỉ là anh ta chưa từng nghĩ đến mấy lời nói vào lúc này của anh ta đã đẩy Hàn Nhã Thanh vào một tình thế khó khăn không chịu nổi.
Vì một người đàn ông mà lại hại em gái của mình, trở thành kẻ thù với em gái của mình?
Thậm chí những người vây xem đã bắt đâu nhỏ giọng bàn tán, ánh
mắt nhìn về phía Hàn Nhã Thanh cũng mang theo trách móc và trơ trẽn.
Con ngươi của Hàn Nhã Thanh hơi trâm xuống, nhìn thấy Dụ Vỹ Luân nghe không hiểu được ý của cô, đã như vậy rồi thì cô cũng không ngại nói rõ ràng thêm một chút.
“Anh Dụ." Hàn Nhã Thanh đột nhiên mở miệng đánh gãy lời của Dụ Vỹ Luân.
"Ừm" Dụ Vỹ Luân tưởng rằng rốt cuộc cô cũng đã nghe hiểu rồi, trên mặt của anh ta có thêm ý cười: "Nhã Thanh, vì tôi, à
không, là vì chúng ta, em đừng làm khó dễ Nghiên Nghiên nữa, anh thật sự sẽ lấy em..."
“Anh Dụ, quả thật là anh quá đề cao..." Hàn Nhã Thanh nhìn về phía anh ta, đôi môi hé mở, đột nhiên mở miệng nói, lúc nói đến một nửa thì lời nói của cô bỗng nhiên từ từ dừng lại.
"Nhã Thanh, thật ra thì em thật sự không tệ, em không nên quá coi thường mình." Dụ Vỹ Luân trực tiếp hiểu lầm ý của Hàn Nhã Thanh, anh ta tưởng rằng là Hàn Nhã Thanh cảm thấy cô không xứng đáng với anh ta, cho nên lúc Dụ Vỹ Luân nói mấy lời này thì vẻ mặt của anh ta rõ ràng trở nên kiêu ngạo và đắc ý hơn.
Khóe môi của Hàn Nhã Thanh cong lên, trong lúc mà Dụ Vỹ Luân mang theo vẻ mặt đắc ý tự tin, cô cười khẽ một tiếng rồi sau đó chậm rãi bổ sung thêm: “Anh quá đề cao bản thân anh rồi."
Cô vì anh ta mà đối phó với Hàn Nghiên Nghiên? Anh ta quả thật ảo tưởng rồi.
"Phốc." Có người nghe hiểu được ý của Hàn Nhã Thanh, nhịn không được mà trực tiếp cười ra tiếng.
Lúc này, Dương Tầm Chiêu đang đứng trên lâu hai với đôi mắt nhấp nháy, khóe môi giương lên, biểu cảm trên mặt mang theo mấy phần vui vẻ không rõ ràng.
Không hổ là người phụ nữ của anh ta, quá là ngầu, anh thích!
Dụ Vỹ Luân sửng sốt, một lúc lâu sau hình như đã hiểu được ý của Hàn Nhã Thanh, trong lúc nhất thời khuôn mặt của anh ta lúc trắng lúc xanh, trông khá là đặc sắc.
Hàn Nhã Thanh không muốn để ý đến anh ta nữa, quay người liền muốn rời đi.
"Hàn Nhã Thanh, em có ý gì chứ hả? Rốt cuộc là em có ý gì?" Chỉ là Dụ Vỹ Luân lại đột nhiên lao đến, trực tiếp chặn ở trước người của Hàn Nhã Thanh.
Lông mày của Hàn Nhã Thanh cau lại, rốt cuộc là Dụ Vỹ Luân đã uống bao nhiêu rượu rồi?
Cảm xúc của Dụ Vỹ Luân vốn đã không đúng, bởi vì Dụ Vỹ Phi đã trở vê, ông cụ trực tiếp để Dụ Vỹ Phi tiến vào công ty chính, hơn nữa ông cụ còn sắp xếp rất nhiều chuyện của công ty cho Dụ Vỹ Phi, trực tiếp tước đoạt một chút quyền lực của anh.
Cho nên quả thật là tâm trạng của Dụ Vỹ Luân không tốt, anh ta uống rất nhiều rượu, không đi đến công ty, đúng lúc đi ngang qua trung tâm mua sắm, cho nên bước vào.
Sau đó, anh ta liền nhận được cuộc điện thoại của Lưu Vũ, những lời nói của Lưu Vũ đã an ủi lòng tự trọng của anh ta, cũng làm cho anh ta thấy được một tia hi vọng khác. Anh ta nghĩ đến chỉ cần anh ta cưới Hàn Nhã Thanh, vậy thì tình thế sẽ xảy ra sự thay đổi.
Anh ta cho rằng là mình chỉ cần chủ động thổ lộ, chắc chắn là Hàn Nhã Thanh sẽ mừng rỡ như điên, cảm động đến rơi nước
mắt.
Nhưng mà có làm như thế nào anh ta cũng không nghĩ đến Hàn Nhã Thanh vậy mà lại từ chối anh ta, hơn nữa còn làm nhục anh ta ở trước mặt của nhiều người như vậy, có vẻ như là anh ta không nghĩ đến lời nói lúc nãy của anh ta đã tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh không muốn phải lý luận cái gì với một kẻ say rượu, hơn nữa cô cũng không ngửi được mùi rượu, cho nên Hàn Nhã Thanh xoay người sang hướng khác muốn rời đi.
"Hàn Nhã Thanh, cô giả vờ cái gì mà giả vờ? Cô cho rằng là cô cả nhà họ Hàn là tuyệt thế hay sao? Cô cũng không thử soi gương xem mình có bộ dạng như thế nào." Dụ Vỹ Luân trực tiếp thẹn quá hóa giận, bởi vì uống rượu nên đầu óc có hơi thiếu suy nghĩ, đương nhiên không thể tỉnh táo giống như bình thường được, vậy mà lại mắng người ở trước mặt của nhiều người.
Ở trên lầu, đôi mắt của Dương Tầm Chiêu hung hăng nheo lại, sự lạnh lẽo ở bên trong rõ ràng đã có nhiều hơn mấy phần sát ý. Đúng, chính là sát ý!
Hàn Nhã Thanh vẫn không thèm để ý anh ta như cũ, tiếp tục đi về phía trước, cô lười phải để ý mấy lời nói khùng điên của anh ta.