Nhưng mà câu trả lời lúc nãy mà anh đạt được cũng đã đầy đủ, anh đã rất thỏa mãn rồi.
Vê phân chuyện lúc nãy ở trung tâm thương mại, anh chắc chắn sẽ không đi xử lý, anh muốn không qua bao lâu nữa thì sẽ bị truyền ra ngoài, đến lúc đó chắc chắn là ông cụ Hàn sẽ nhìn thấy được.
Anh lại có chút chờ mong, muốn nhìn thử xem ông cụ Hàn sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì, có đáng sợ như là cô nói hay không?
Lúc này, cậu ba Dương giống như là con hồ ly.
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy anh đang tươi cười, cô thì lại phiên muộn gân chết.
Cô vốn là muốn tìm anh để giải quyết chuyện đã xảy ra trong trung tâm thương mại, tại sao đến cuối cùng, chuyện thì không giải quyết được, mà cô là bị anh lừa gạt rồi nói lỡ lời?
Cái người đàn ông này sao lại âm hiểm như vậy, đáng sợ như vậy chứ.
Lúc này, khóe môi của Dương Tâm Chiêu đang không ngừng nâng lên, nụ cười ở trên mặt càng ngày càng sáng lạn, hoàn toàn không có ý muốn che giấu ý tứ một chút nào ở trước gương mặt ảo não đau lòng của cô.
Nhìn thấy nụ cười đắc thắng của anh, Hàn Nhã Thanh muốn cắn anh, đúng rồi, cắn chết anh.
Giờ phút này, Dương Tâm Chiêu đã khởi động xe, Hàn Nhã Thanh nhìn ngón tay thon dài gợi cảm của anh đặt ở trên tay lái, cô thật sự muốn hung hăng dùng sức cắn một cái.
Nhưng mà cô vẫn cố gắng kiềm chế được mình.
Bây giờ ở trước mặt của anh, cô đã rơi xuống thế yếu, nếu như cô lại cắn anh, bị anh lừa bịp nữa thì phải làm sao bây giờ?
Bây giờ, anh ở trong mắt của cô chính là một con hồ ly gian xảo mà âm hiển.
Bề ngoài thì như là một người điềm tĩnh, một người bình thường, nhưng dưới lớp vỏ bọc đó, anh lại có thể làm bất cứ chuyện gì.
Lúc này, trong lòng của Hàn Nhã Thanh phiên muộn cực độ, vậy mà vào thời điểm này, Dương Tâm Chiêu còn cố ý cười ra tiếng.
Hàn Nhã Thanh cảm giác mình thật sự không thể nhịn được nữa rồi, cô nhặt lấy một con búp bê nhỏ được trang trí ở trên xe, sau đó đâm đâm vào gương mặt của con búp bê nhỏ.
Cô đâm đâm đâm! Dùng sức đâm thật mạnh, đâm chết anh!
"Ngón tay của em không đau hả?" Dương Tâm Chiêu thấy được động tác của cô, có chút buồn cười, cô đây là đang xem búp bê như là anh để phát tiết à?
Thật ra người mà cô muốn đâm là anh chứ gì?
Xem ra, anh đã thật sự chọc giận cô rồi.
"Ai thèm anh lo." Giờ phút này, Hàn Nhã Thanh đang nổi nóng, cắn răng nghiến lợi trả lời anh một câu.
Dương Tâm Chiêu sững sờ, nụ cười ở trên mặt càng lan tỏa hơn, anh thích bộ dáng lúc cô tức giận giương nanh múa vuốt như thế này, vừa chân thật lại đáng yêu.
Hơn nữa lại không có tí phòng bị nào đối với anh.
"Nếu không thì tôi để cho em đâm nha, em muốn đâm chỗ nào cũng được." Cơ thể của Dương Tầm Chiêu đột nhiên sáp gần lại phía cô lần nữa, trong lời nói mấy phân mập mờ có chủ ý.
"Dừng xe. Em muốn xuống xe." Hàn Nhã Thanh nhanh chóng né đi.
Cô cảm giác, nếu cô tiếp tục ở lại trên xe cùng với anh, chắc chắn cô sẽ điên mất thôi, cô muốn đi ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Đôi mắt của Dương Tâm Chiêu khẽ lóe lên, sau đó thật sự dừng xe ở ven đường, sau khi xe dừng lại thì Hàn Nhã Thanh nhanh chóng mở cửa ra, bước xuống xe.
Dương Tâm Chiêu chỉ nhìn về phía cô, cũng không có ngăn cản cô.
Anh nghĩ là bây giờ cô muốn xuống xe, có thể là muốn tự mình nghĩ chắc để giải quyết chuyện ở trung tâm thương mại.
Kể từ khi chuyện xảy ra đến bây giờ, đã trôi qua gần nửa tiếng đồng hồ, muốn khống chế hoàn toàn, một chút tin tức cũng không lọt ra ngoài thì căn bản không có khả năng.
Ngược lại anh cũng muốn xem xem, cô muốn làm như thế nào. Nếu như cô thật sự muốn đi làm cái gì, đến lúc đó anh có thể bắt tại trận rồi
Đến lúc đó, cô có muốn tránh thì cũng tránh không thoát.
Hàn Nhã Thanh bước xuống xe thì đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Liên quan đến chuyện ở trung tâm thương mại, cô cảm giác là Dương Tâm Chiêu sẽ không đứng ở bên ngoài mà quan sát.
Dù sao tình huống như vậy thật sự truyền ra ngoài thì đối với Dương Tâm Chiêu cũng không có lợi ích gì, cũng không phải là kết quả mà Dương Tâm Chiêu muốn.
Ông cụ Dương đối với cô bất mãn vô cùng, ông cụ Dương căn bản cũng không muốn làm hôn lễ, không muốn thừa nhận cô, nếu như chuyện lúc nãy ở trung tâm thương mại truyền ra, chắc chăn sẽ
chọc giận ông cụ Dương ở một mức độ nào đó, đến lúc đó Dương Tâm Chiêu muốn lấy được Dương thị thì càng khó khăn hơn.
Huống hồ gì còn có sự tồn tại của Mộng Nhược Đình.
Mặc dù là Mộng Nhược Đình đã biết chuyện bọn họ kết hôn với nhau, nhưng mà Mộng Nhược Đình cũng đã biết là bọn họ kết hôn trên hợp đồng, nếu như để cho Mộng Nhược Đình nhìn thấy hình ảnh anh hôn cô thì chắc chắn sẽ hiểu lâm.
Chắc chắn là Dương Tâm Chiêu sẽ không để cho Mộng Nhược Đình hiếu lâm.
Cho nên, Hàn Nhã Thanh cảm giác Dương Tâm Chiêu sẽ không thể nào thật sự không quan tâm chuyện này.
Sau khi hiểu thông suốt những thứ này, Hàn Nhã Thanh liên thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ là nghĩ đến chuyện mới xảy ra ở trên xe, Hàn Nhã Thanh không nhịn được mà phiền não, cô cảm thấy là cô cân phải phát tiết một chút, có người nói mua đồ chính là cách để bùng phát tốt nhất.
Sau khi Hàn Nhã Thanh bước xuống xe, Dương Tâm Chiêu gọi một cuộc điện thoại, anh gọi điện thoại cho Thạch, anh dặn dò Thạch âm thầm theo dõi Hàn Nhã Thanh, nhìn xem cô có thể làm cái gì hay không.
Năm năm nay cô đều không có ở thành phố A, dưới tình huống như vậy mà cô có thể để đè chuyện ở trung tâm thương mại xuống, vậy thì...
Hàn Nhã Thanh lại trở về trung tâm thương mại Ngân Long một lần nữa, nhưng mà Dụ Vỹ Luân đã rời đi rồi, người đàn ông ở lâu năm cũng đã đi rồi.
Hàn Nhã Thanh bắt đầu mua mua mua, quả nhiên mua đồ thì thật sự là một cách tốt nhất để phát tiết, một hơi mua không ít đồ, Hàn Nhã Thanh cảm giác được tâm trạng của mình rốt cuộc cũng đã khôi phục lại, thật thoải mái.
Đương nhiên là lúc mua đồ, cô vẫn còn có chút lo lắng, lo lắng Dương Tâm Chiêu sẽ thật sự bỏ mặc chuyện ở trung tâm thương mại, cô lo lắng hơn là đột nhiên ông cụ lại gọi điện thoại đến.
Cô thậm chí còn suy nghĩ đến, nếu như ông cụ thực sự biết rồi, nếu không thì cô trực tiếp mang theo hai cục cưng trở về nước M luôn?
Đến lúc đó, ông cụ sẽ không tìm được cô nữa
Ông cụ không tìm được cô thì chắc chắn sẽ không thể ép buộc côi!
Hàn Nhã Thanh mua đồ xong thì đã qua hai tiếng đồng hồ, cô vẫn không nhận được cuộc điện thoại của ông cụ.
Hàn Nhã Thanh lấy điện thoại di động ra, dò xét hết tất cả các tin tức, không hê có một tin tức nào liên quan đến chuyện lúc nãy của cô và Dương Tâm Chiêu ở trung tâm thương mại.
Khóe môi của Hàn Nhã Thanh hơi cong lên, rốt cuộc cũng yên tâm mà mỉm cười, cô biết mà, Dương Tâm Chiêu sẽ không mặc kệ đâu.
Mặc dù là Dương Tâm Chiêu xấu tính một chút, âm hiểm một chút, nhưng mà vào lúc mấu chốt thì làm việc vẫn rất đáng tin cậy.
Trong phòng làm việc, giờ phút ngày Dương Tâm Chiêu lại một mặt âm trâm, đã ba tiếng đồng hồ trôi qua, nhưng mà chuyện liên quan đến trung tâm thương mại lại không hê có một chút tin tức nào.
Một chút cũng không hề được tiết lộ ra ngoài, ngay cả một tấm ảnh cũng không có, phải gọi là đã phong tỏa triệt để.
Ánh mắt của Dương Tâm Chiêu nheo lại từng chút từng chút, thủ đoạn này quả thật rất cao tay.
Anh đã cho Thạch đi canh chừng Hàn Nhã Thanh rất cẩn thận, nhưng mà bên phía Thạch lại không hề có tin tức nào truyền đến, vậy thì hẳn là không phải Hàn Nhã Thanh làm.
Nhưng mà anh cảm giác anh vẫn nên phải xác định lại một chút, anh trực tiếp bấm điện thoại gọi cho Thạch: "Trong thời gian này, cô ấy đã làm cái gì vậy?”
"Cô ấy vẫn luôn đi mua sắm, mua rất nhiều thứ." Giọng nói của Thạch ở phía bên kia rất bình thản.
"Mua sắm? Cũng chỉ là mua sắm thôi hả?" Dương Tâm Chiêu bất ngờ, sau khi cô bước xuống xe thì đi mua sắm ngay, mua hơn hai tiếng đồng hồ.
"Đúng vậy, cô ấy mua rất nhiêu đồ dùng cho trẻ con." Thạch suy nghĩ rồi lại bổ sung thêm một câu, cảm giác có lẽ là cần phải nói chuyện này.
"Đồ cho trẻ con?" Dương Tâm Chiêu liên giật mình, lông mày liền nhẹ nhàng nhíu lại, cô mua đồ cho trẻ con để làm gì?