"Là do tôi đã sắp xếp người bảo vệ cho em." Dương Tâm Chiêu hoàn hồn lại, mỉm cười, trực tiếp thừa nhận.
Anh nói lời này mà gương mặt không đỏ, hơi thở không gấp, dường như thật sự chuyện là như vậy.
Lúc này tâm trạng của Dương Tâm Chiêu rất không tệ, ngay cả Thạch theo dõi mà cô cũng có thể phát hiện được, có thể thấy được sự lợi hại của cô.
Càng là như thế, anh càng có thể xác định được, cô chính là người phụ nữ ở cục cảnh sát, cũng chính là người phụ nữ năm năm trước.
Bây giờ cũng chỉ thiếu bằng chứng cuối cùng thôi.
Anh tin tưởng là anh sẽ lập tức có được bằng chứng cuối cùng.
Trong lòng của Hàn Nhã Thanh cười thầm, bảo vệ cô, nói thật là dễ nghe, trước kia tại sao không thấy anh kêu người bảo vệ cô vậy chứ.
Bây giờ cô cũng chỉ đi đến trung tâm mua sắm đi dạo, mua chút đồ, vậy mà anh cũng kêu người bảo vệ cô.
Hơn nữa, cô có cái gì cần phải bảo vệ?
Theo dõi chính là theo dõi, tại sao phải nói dễ nghe như vậy.
Hiện tại cô có chút nghi ngờ bữa cơm tối ngày hôm nay có phải là do anh đã có sắp xếp gì khác không?
Nhưng mà, cô có nghĩ cũng nghĩ không ra được anh có thể làm gì trong một bữa ăn?
Trong phòng bao Danh Tước.
Đường lão đại nhận một cuộc điện thoại.
"Lão đại, cậu ba Dương dẫn theo một người phụ nữ đến đây."
"Hàn Nhã Thanh." Trên gương mặt của Đường lão đại cũng không có bất kỳ biểu cảm bất ngờ nào, nói chuẩn xác tên của Hàn Nhã Thanh, khóe môi chậm rãi nở một nụ cười khẽ.
Thật ra từ lúc nhận điện thoại của Dương Tâm Chiêu thì anh ta đã nghĩ đến rồi, nói thật thì anh cũng cực kỳ chờ mong chuyện tiếp theo.
Cũng không lâu sau, điện thoại của Dương Tâm Chiêu liền vang lên.
Dương Tâm Chiêu đeo tai nghe vào rồi sau đó nhấn nút trả lời.
"Bên phía Đường lão đại đã biết anh muốn dẫn Hàn Nhã Thanh đi gặp anh ấy." Ở đầu dây bên kia điện thoại, cái có một giọng nói có vẻ hơi âm trầm truyền tới.
Lúc này Dương Tâm Chiêu đang mang tai nghe, âm thanh của đối phương không hề bị truyền ra bên ngoài chút nào, bây giờ Hàn Nhã Thanh ngồi ở bên cạnh của Dương Tâm Chiêu cũng không nghe được cái gì.
"Ừm” Dương Tầm Chiêu chỉ trầm giọng lên tiếng, trong giọng nói không nghe ra được bất kỳ cảm xúc nào, trên mặt cũng không lộ ra vẻ kỳ lạ.
Liên quan đến chuyện này, anh đã sớm ngờ tới rồi, thật ra thì từ lúc mới bắt đầu anh sắp đặt chuyện này, anh cũng không có hi vọng xa vời đạt được cái gì từ trên người của anh cả.
Nên bước đột phá của anh là ở trên người của Hàn Nhã Thanh.
Mặc dù là Hàn Nhã Thanh rất tỉnh táo, rất thông minh, nhưng mà anh có cách riêng của anh, ngày hôm nay anh sẽ tìm ra được chứng cứ để chứng minh tất cả.
Rất nhanh, Dương Tâm Chiêu liền cúp điện thoại, Hàn Nhã Thanh không hỏi, cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Đến Danh Tước, Dương Tâm Chiêu trực tiếp dừng xe ở cửa, sau khi bước xuống xe thì đưa chìa khóa cho bảo vệ ở ngoài cửa, để bảo vệ đi đỗ xe.
Anh dẫn theo Hàn Nhã Thanh bước vào Danh Tước, lúc đi đến phòng bao mà anh đã đặt, Dương Tâm Chiêu đột nhiên đưa tay ra ôm eo của Hàn Nhã Thanh, kéo cô vào trong ngực của mình.
Có đôi khi, một người có thể che giấu hết tất cả cảm xúc của bản thân mình, bên ngoài không hề lộ ra bất kỳ sự khác thường nào.
Nhưng phản ứng cơ thể lại là bản năng, có làm như thế nào cũng không che giấu được.
Giờ phút này anh ôm cả người của cô, đến lúc đó có thể cảm nhận được rõ ràng tất cả phản ứng của cô.
Hàn Nhã Thanh hơi nghi hoặc nhìn về phía anh một chút, anh cười cười, bàn tay đang ôm ở trên lưng của cô nắm chặt hơn mấy phần, giờ phút này ăn ôm cô càng chặt hơn, vậy thì có thể cảm nhận được phản ứng của cơ thể cô.
Hàn Nhã Thanh vừa định muốn nói gì đó, anh đột nhiên lại đẩy cửa phòng ra, dẫn theo cô đi vào. Trong một giây anh dẫn cô rảo bước đi vào trong phòng, anh đột nhiên cúi đầu hôn lên môi của cô, anh biết mỗi lần sau khi hôn cô xong thì cô đều sẽ trở nên mơ hồ, sẽ không còn khôn khéo như vậy nữa.
Đương nhiên là lúc này nụ hôn của anh sẽ không xâm nhập vào, chỉ là nhẹ nhàng hôn một cái mà thôi.
Sau đó anh làm cho cô đứng thẳng người dậy, để cô có thể thấy rõ được ở trong phòng có Đường lão đại đã ngồi chờ ở nơi đó.
Anh tin rằng dưới tình huống như thế này, cô chắc chắn sẽ không thể không bị lộ.
Nụ hôn lúc này của anh chính là để quấy nhiễu cô, cũng là vì cố
gắng để cho Đường lão đại ở trong phòng nhìn thấy.
Hàn Nhã Thanh vốn đã bị Dương Tâm Chiêu làm cho đầu óc mơ hồ, sau đó đột nhiên nhìn thấy người ở trong phòng, cô lập tức sửng sốt.
Cô không ngờ đến ở trong phòng còn có những người khác, nhưng mà rõ ràng là Dương Tâm Chiêu đã biết, anh đã biết rồi thì sao lúc nãy còn hôn cô?
Hơn nữa là còn hôn cô vào khoảnh khắc mở cửa phòng ra.
Rõ ràng là lúc nãy Dương Tâm Chiêu cố ý!
Tại sao lại cố ý hôn cô vậy?
Là vì cố ý để cho người ở trong phòng nhìn? Hay là vì muốn quấy nhiễu cô?
Hoặc là đều có hết cả hai!
Nhưng mà tại sao Dương Tâm Chiêu lại phải làm vậy chứ?
Lúc này, ánh mắt của Hàn Nhã Thanh rồi vào trên người của người đàn ông đang ngồi ở trong phòng, lông mày của cô hơi nhíu lại.
Cô quen biết với người đàn ông này.
Anh là Đường Lăng, cô đã nhìn thấy tài liệu của anh ta ở chỗ của học trưởng.
Mối quan hệ của Đường Lăng và học trưởng có chút phức tạp, cô nhớ là học trưởng có thiếu Đường Lăng một ân tình không nhỏ.
Tại sao Đường Lăng lại ở đây chứ? Cô nhớ lão đại của lục thiếu ở thành phố A hình như chính là Đường Lăng.
Cho nên, lần này Dương Tâm Chiêu cố ý dẫn cô đến đây để gặp Đường Lăng.
Con ngươi của Hàn Nhã Thanh lóe lên, chỉ là trong một nháy mắt ngắn ngủi liền đã hiểu hết tất cả.
Lần trước cô đi giúp cậu năm Tào chắc cũng là do Đường Lăng với học trưởng đã mượn dùng cô.
Lần trước Dương Tâm Chiêu đến cục cảnh sát cô không chặn được, sau đó vẫn cứ luôn điều tra cô, cô lại là người mà Đường Lăng đã giới thiệu, cho nên Dương Tâm Chiêu nghi ngờ cô là người của Đường Lăng.
Cho nên Dương Tâm Chiêu đã cố ý sắp xếp lần gặp mặt này, muốn một cuộc công kích bất ngờ.
Không thể không nói, Dương Tâm Chiêu lắm mưu nhiều kế, mưu kế này quả thật đủ cao tay.
Vốn là anh suy nghĩ muốn tấn công đột ngột trước khi vào cửa thì ôm cô, rất hiển nhiên anh muốn thông qua phản ứng cơ thể của cô để phán đoán, mà sau khi đẩy cửa phòng ra còn cố gắng hôn cô, quấy nhiễu cô.
Kế hoạch từng bước từng bước của anh quả là không ai đỡ nổi, một giọt nước cũng không lọt.
Dưới tình huống như vậy, cho dù có làm như thế nào thì cô cũng tuyệt đối không thể có chút sơ hở.
Nhưng mà đáng tiếc, cô không phải là người của Đường Lăng.
Cho nên, khi cô nhìn thấy Đường Lăng thì sẽ không thể nào có phản ứng mà Dương Tâm Chiêu mong muốn.
Đôi mắt của Hàn Nhã Thanh hơi đảo nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, có chút muốn cười, nhưng mà trên mặt cô lại không lộ ra bất kỳ biểu cảm gì khác thường.
Đôi mắt của Dương Tâm Chiêu híp híp lại, lúc nãy anh không cảm giác được cơ thể của cô có phản ứng gì khác thường, cô rất thả lỏng, không hề khẩn trương tí nào, cũng không có kinh ngạc và bất ngờ gì.
Ngược lại là anh chú ý đến động tác khẽ nhíu mày lúc nãy của cô, nhưng mà trong đó cũng không có bất kỳ cảm xúc gì mà anh muốn nhìn.
Hàn Nhã Thanh lại đảo mắt nhìn về phía Đường Lăng lần nữa.
Đường Lăng đang cười, cười cực kỳ ôn tồn lễ độ.
Ôn tồn lễ độ? Hàn Nhã Thanh cảm giác từ này không thích hợp với Đường Lăng.
Đường Lăng tuyệt đối là một con hồ ly lắm mưu nhiều kế.
Hàn Nhã Thanh đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện khác, học trưởng nói thực lực của Dương Tâm Chiêu rất kinh người, cho nên học trưởng cũng có sức chống đỡ không nổi, sợ là sẽ không giấu được thân phận của cô.
Nhưng mà nếu như Đường Lăng mượn dùng cô, vậy thì hiện tại Dương Tâm Chiêu muốn điều tra cô, mặc kệ là nguyên nhân ra sao, Đường Lăng hắn cũng sẽ dốc hết toàn lực mà giúp đỡ học trưởng che giấu thân phận của cô.
Năng lực của Dương Tâm Chiêu có mạnh đến đâu đi nữa, có thể mạnh hơn Đường Lăng à?
Đường Lăng là một người trong tám gia tộc lớn, địa vị bây giờ của nhà họ Đường trong tám gia tộc lớn cũng được xem như là cao nhất.
Cho nên rốt cuộc là lúc trước học trưởng muốn biểu đạt gì với cô vậy?