“Chắc hẳn chị ba phải nói với cái tay tổng giám đốc Lý chó má đó đó rằng mình là phu nhân tổng giám đốc, cho ông ta sợ chết khiếp.” Tiểu Thất say sưa hóng hớt, rõ ràng cậu ấy rất kích động, hoàn toàn quên mất rằng không thể tiết lộ chuyện cậu ba đã kết hôn được.
Ánh mắt Dương Tầm Chiêu chợt thay đổi, anh biết cô sẽ không chủ động thừa nhận quan hệ quan hệ giữa mình với anh.
Trong một căn phòng khác, Hàn Nhã Thanh chỉ im lặng không nói gì.
Thấy dáng vẻ của Hàn Nhã Thanh, Dương Tầm Chiêu thâm thở dài một hơi, anh biết ngay là cô sẽ không thừa nhận quan hệ giữa bọn họ, cho dù sẽ có lợi với cô.
Phản ứng của Hàn Nhã Thanh làm cho tổng giám đốc Lý càng lo lắng thêm.
“Nếu như tôi ký thì cô có đảm bảo sẽ không tiết lộ chuyện xảy ra trong ngày hôm nay không?” Rõ ràng tổng giám đốc Lý đã
thỏa hiệp, chỉ có điêu ông ta phải chắc chắn rằng Hàn Nhã Thanh không tiết lộ chuyện này.
“Xem tâm trạng đã.” Nghe ông ta nói thế, Hàn Nhã Thanh cười nhạt, câu trả lời của câu nằm ngoài dự đoán của tổng giám đốc Lý.
Đương nhiên Hàn Nhã Thanh nói như thế cũng khiến cho những người quan sát camera sững sờ.
Rõ ràng tổng giám đốc Lý đã đồng ý với cô, đồng ý ký hợp đồng, mọi người cứ nghĩ cô sẽ giữ chừng mực, nào ngờ cô lại...
“Hàn Nhã Thanh, nếu như cô vẫn giữ thái độ ấy thì chúng ta không thể nói tiếp được nữa.” Thấy nụ cười thờ ơ của cô, tổng
giám đốc Lý cảm thấy vô cùng phiên muộn, không lên được mà cũng chẳng xuống được, khó chịu muốn chết.
Ông ta lo lắng Hàn Nhã Thanh sẽ nói lại cho thư ký Lưu, nhưng vẫn không nhịn tức nổi.
“Tổng giám đốc Lý, ông lấy giá trị con người mình để trả giá với tôi, ở tình huống bị động mà còn muốn nắm quyền chủ động thì không thực tế lắm đâu.” Hàn Nhã Thanh nhếch môi cười giễu: “Nếu như tổng giám đốc Lý không muốn bàn bạc thì không có ai miễn cưỡng ông.”
Trước giờ cô chưa từng chừa đường lui cho kẻ thù của mình.
Hôm nay, dù ông ta không làm gì cô thì cô cũng không thể tha cho ông ta một cách dễ dàng được, ít nhất cũng khiến cho ông ta sợ hãi vài ngày.
Trước giờ chuyện này luôn là sở trường của cô.
“Chị ba tùy tính ghê.” Sau khi sực tỉnh táo lại, Tiểu Thất nuốt nước miếng, rôi mới dè dặt bổ sung một câu, trong lòng cũng cảm thấy căng thẳng.
Bây giờ mọi người đều rất, rất đồng tình với câu nói của Tiểu Thất, tùy tính, đúng là tùy tính thật.
Không những tùy tính mà còn rất ngông nữa.
“Không ngờ cô lại là một người ghê gớm như thế, tôi đã nhìn nhâm cô rồi.” Tổng giám đốc Lý hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà ông ta không dám đặt cược, bởi vì ông ta hiểu nếu như mình cược sai, có thể ông ta sẽ táng gia bại sản.
Bởi thế cho dù ông ta có không tình nguyện đến mức nào thì hôm nay vẫn phải ký vào bản hợp đồng này.
“Sau này tổng giám đốc ra ngoài nhớ gắn tròng mắt vào.” Hàn Nhã Thanh gật đâu đồng ý với lời ông ta nói: “Đương nhiên cũng phải mang não theo nữa.”
Hàn Nhã Thanh châm chọc tổng giám đốc Lý có mắt không tròng một cách trắng trợn, hơn nữa còn bảo ông ta không có não.
“Ha ha ha, mắc cười quá, chị ba mắng người mà không cần phải chửi thế.” Tiểu Thất cười đến nỗi nghiêng trước ngã sau, cười đến mức chảy nước mắt: “Mấy người xem xem chị ba làm tổng giám đốc Lý chọc cho tức điên lên rồi kìa, ha ha ha, đã ghê.”
Mọi người cũng bật cười theo.
Dương Tầm Chiêu cũng cười mỉm, miệng lưỡi của người phụ nữ này thật sự rất sắc bén.
Có ai mắng người giỏi như cô!
Tổng giám đốc Lý hít sâu một hơi, nhưng ông ta vẫn cảm thấy lông ngực của mình vô cùng phiền muộn, ông ta cảm thấy mình đã bị người phụ nữ này chọc tức đến nôn ra máu.
“Đưa hợp đồng đây, tôi ký.” Bây giờ tổng giám đốc Lý chỉ muốn nhanh chóng ký hợp đồng rồi chuồn khỏi nơi này, ông ta cảm
thấy nếu như mình còn tiếp tục thế này nữa thì cho dù không bị người phụ nữ ấy gây chuyện đến chết, thì cũng bị cô ta chọc tức chết.
Đồ ngu? Ai nói cô ta ngu?
Nếu như cô ta ngu thì e rằng đại đa số người trên thế giới này đều là đồ ngu dốt.
Hàn Nhã Thanh không hề đưa hợp đồng cho ông ta, cô chỉ liếc mắt nhìn bản hợp đồng ở
trên bàn, tư thế ấy của cô hoàn toàn đã đạp tổng giám đốc Lý xuống dưới bùn lầy.
Tổng giám đốc Lý chưa từng bị ai hạ nhục đến mức này, ông ta siết chặt nắm đấm, cơ thể không khỏi run rẩy, bây giờ ông ta
chỉ hy vọng mình có thể chính tay xé nát Hàn Nhã Thanh ra mà thôi, nhưng Hàn Nhã Thanh càng tỏ ra ngang ngược thì ông ta lại càng không dám manh động.
Ông ta chỉ ráng nuốt cơn giận xuống, tự mình cầm lấy bản hợp đồng trên bàn lên rồi đặt bút ký tên.
Trước giờ ông ta luôn cẩn thận khi làm ăn, thậm chí có thể nói là tính toán kỹ lưỡng từng chút một, nhưng bây giờ ông ta lại
không đọc kỹ mà ký tên ngay.
Hàn Nhã Thanh không buồn nhìn bản hợp đồng bởi vì mục đích của cô không phải là cái này.
Nội dung trong bản hợp đông không phải là thứ mà cô quan tâm.
Sở dĩ kêu tổng giám đốc Lý ký tên là vì có mục đích khác.
Sau khi ký tên vào bản hợp đồng xong, ông ta ném bút đến trước mặt cô, hôm nay ông ta cảm thấy vô cùng mất mặt, bây giờ
chỉ muốn kiếm lại một chút thể diện mà thôi.
Ông ta cũng đã ký tên vào bản hợp đồng rồi, cô ta cũng nên mãn nguyện rồi chứ.
Làm sao Hàn Nhã Thanh không hiểu ý của ông ta cho được, cô cười lạnh: “Tổng giám đốc Lý, nhớ phải trả tiền đấy, tôi chỉ là
một nhân viên quèn thôi nên không trả nổi đâu, nhất là chai rượu này, dù gì chai rượu này cũng được mở vì tổng giám đốc Lý đấy.”
Muốn lấy lại thể diện trước mặt cô à, ông ta đánh giá mình quá cao rồi đấy!
“Cô?” Tổng giám đốc Lý tức giận đến nỗi máu trào lên não, suýt nữa đã ngất ngay tại chỗ.
Bây giờ tổng giám đốc Lý đã hiểu mình không phải là đối thủ của cô gái này, ông ta hít sâu một hơi, cố gắng kìm chế cơn giận trong lòng mình xuống rồi quay lưng toan bỏ đi.
“Tổng giám đốc Lý, cảm ơn vì đã phối hợp.” Thấy tổng giám đốc Lý tức giận đến nỗi muốn bỏ đi, Hàn Nhã Thanh lại bồi thêm
một câu, có tức chết người thì cô cũng không đền mạng.
Tổng giám đốc Lý khựng lại, nhưng ông ta không hê quay đầu nhìn cô mà chỉ nhanh chóng bỏ đi, dường như sợ rằng Hàn Nhã Thanh sẽ nói thêm gì đấy.
Ông ta còn sợ Hàn Nhã Thanh sẽ hối hận rồi lại kiếm chuyện với ông ta, bây giờ, ông ta không còn muốn lấy lại thể diện gì nữa, chỉ mong được nhanh nhanh rời khỏi nơi này.
Mau chóng rời khỏi người phụ nữ hung ác này!
Trong một căn phòng khác, bây không khí im phăng phắc như tờ, không một ai lên tiếng, tất thảy mọi người đều nhìn trân trân vào Hàn Nhã Thanh trong màn hình, bọn họ đều sững sờ, cảm thấy bất ngờ, nhất thời vẫn còn thấy *** lung.
Kể cả Dương Tầm Chiêu.
Vốn dĩ cậu năm Tào cho rằng Hàn Nhã Thanh sẽ không để cho tổng giám đốc Lý ký tên vào bản hợp đồng ấy, bây giờ anh ta lại cảm thấy hết sức bất ngờ, tâm trạng phức tạp, nhất thời không tìm được bất cứ từ ngữ gì để diễn tả tâm trạng của mình lúc bấy giờ.
Anh ta đã xem thường Hàn Nhã Thanh rồi!
Anh ta luôn nghĩ răng Hàn Nhã Thanh có khỏi bệnh thì cũng ngây ngô, vốn không xứng với anh ba, nhưng khi nãy chính mắt
nhìn tất cả, anh ta cảm thấy mình bị vả mặt nặng nê.
Đánh đau quá đi mất!
Tịch Xuyên cũng y như thế, anh ta nào ngờ trong tình huống này mà Hàn Nhã Thanh còn có thể ký được hợp đồng, còn có thể hành tổng giám đốc Lý ra bã.
Đm, kích thích chết mất!