Bởi thế hôm nay phải tính hết món nợ này mới được!
Nếu hôm nay là người khác, Lưu Cầm làm như vậy thì cô gái đã đã bị hủy hoại triệt để rồi, thậm chí còn ép cô gái ấy vào bước đường cùng nữa.
Chưa chắc trước đây Lưu Cầm chưa từng làm như thế, bởi vậy, lần này nếu như cô không dạy cho Lưu Cầm một bài học thì
thiên lý khó dung.
Lưu Cầm hít sâu một hơi, bây giờ cô ta đã bình tĩnh hơn nhiều, thấy rượu đỏ chảy lênh láng trên mặt đất, cũng không có dấu vết đánh nhau nào trong căn phòng này, ngoại trừ bình rượu ấy ra thì mọi thứ đều chỉnh tề.
Bởi thế không thể nào có người bị mất mạng cho được, chắc là cô ta đã cả nghĩ rồi.
Hơn nữa Hàn Nhã Thanh vừa ngu ngốc lại vừa khờ khạo, cô ta còn là một cô gái yếu ớt, sao có thể làm tổng giám đốc Lý bị
thương cho được.
Bây giờ, cô ta mới nở nụ cười xán lạn với Hàn Nhã Thanh, thậm chí trong lòng còn mỉa mai, đến nước này rồi mà Hàn Nhã
Thanh vẫn còn cười được, hơn nữa nụ cười lại trong sáng như vậy, đúng là đồ ngốc.
Một khi là thế, Lưu Cầm bèn không kiêng dè hay sợ hãi gì nữa, cô ta sải bước đến trước mặt Hàn Nhã Thanh.
“Chị ba gọi cô ta qua làm gì?” Tiểu Thất là một cậu bé có tính tò mò, nhìn không hiểu nên chỉ đành cất tiếng hỏi.
Vào lúc này, không có ai trả lời câu hỏi của cậu ta, bởi vì bọn họ đều không biết, e là phải đợi đến lúc Lưu Cầm đi sang đấy thì mới có thể biết được mà thôi.
Lúc Lưu Cầm bước đến trước mặt Hàn Nhã Thanh, cô ta mới nhận ra Hàn Nhã Thanh đang chơi đùa với con dao gọt trái cây.
Lưu Cầm sững sờ, dao gọt trái cây cũng không có gì, nhưng vấn đề quan trọng là, Lưu Câm thấy Hàn Nhã Thanh chơi dao rất điệu nghệ.
“Hàn Nhã Thanh, tôi đã đến rồi, cô có thể nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra rồi chứ?” Lưu Cầm hít sâu một hơi, cô ta nhìn con
dao gọt trái cây trên tay Hàn Nhã Thanh trân trân, cảm thấy da đầu mình ngứa ngáy.
“Biết đây là gì không?” Hàn Nhã Thanh câm dao gọt trái cây lên, quơ quơ trước mặt cô ta.
“Dao gọt trái cây.” Lưu Cầm trừng mắt nhìn cô, câu hỏi ngốc nghếch như thế cũng chỉ có một mình Hàn Nhã Thanh thốt ra
được mà thôi.
“Biết được để làm gì không?” Hàn Nhã Thanh mấp máy môi, cô nói năng rất từ tốn.
“Đương nhiên là để gọt trái cây chứ gì.” Lưu Cầm tỏ ra mất kiên nhẫn.
“Nhưng mà có vẫn còn có rất nhiêu công dụng khác, ví dụ như... Hàn Nhã Thanh mỉm cười, giọng nói của cô khựng lại, gương mặt trở nên sa sầm, rồi lạnh lùng bổ sung: “Giết người.”
Hàn Nhã Thanh vừa mới nói dứt lời, cô đã nắm chặt con dao gọt trái cây đâm về phía Lưu Cầm.
“Á, Hàn Nhã Thanh cô điên rồi à, cứu tôi với.” Lưu Cầm sững sờ, sau khi tỉnh táo lại, gương mặt trở nên trắng bệch, cô ta vừa thét lớn vừa bỏ chạy.
Chỉ có điều đột nhiên Hàn Nhã Thanh nhấc chân kẹp hai chân của Lưu Cầm lại với nhau thật chặt.
Con dao gọt trái cây trong tay Hàn Nhã Thanh nhanh chóng sượt lên người Lưu Cầm, tốc độ rất mau, nhanh đến mức khó mà nhìn rõ được con dao đã sượt vào đâu.
“Á,á, á,..."
Tiếng rú chói tai của Lưu Cầm vang lên trong khắp căn phòng, tiếng rú cũng những kẻ đã bị mất mật.
Cô ta muốn bỏ trốn nhưng lại bị Hàn Nhã Thanh kẹp chân, không thể nhúc nhích nổi, thậm chí suýt chút nữa đã trượt té, có
điêu may mà cô ta đứng gân cái bàn, có thể vịn bàn để mượn lực.
Chỉ có điều, lúc cô ta cảm nhận được con dao trong tay Hàn Nhã Thanh cắt trên lưng mình thì cũng sợ đến mất hồn vía.
Trong chốc lát, Hàn Nhã Thanh ngừng lại, Lưu Cầm vẫn còn rú chói tai, một lúc lâu sau cô ta mới trở nên bình tĩnh, nhận ra Hàn Nhã Thanh đã ngừng lại rồi.
Hơn nữa, cô ta cũng nhận ra trên người mình không có chỗ nào bị đau cả, rõ ràng là Hàn Nhã Thanh không hề chém cô ta.
Chỉ có điều quần áo đã bị cắt vụn, nhưng cái loại dây vẫn còn chưa đứt, vẫn treo trên người Lưu Cầm.
Hàn Nhã Thanh rút chân về, tùy tiện đặt con dao gọt trái cây lên bàn.
“Ừm, cô có thể ra ngoài được rồi.” Hàn Nhã Thanh nhìn cô ta, cô nhếch môi, nở nụ cười xán lạn.
Lưu Cầm hít sâu một hơi, làm sao cô ta có thể ra ngoài với bộ dạng này kia chứ? Mặc dù quần
áo vẫn còn treo trên người
nhưng lại không che được gì cả.
Trong căn phòng riêng khác, mọi người đều há hốc miệng mồm, bầu không khí im phăng phắc, không ai nói năng tiếng nào,
dường như đến tiếng hít thở cũng nhỏ nhẹ hơn nhiều.
Cô cầm con dao gọt trái cây, trông như thể đang tùy tiện chém bừa lên người Lưu Cầm, kết quả chỉ cắt áo cô ta thành nhiều khúc, hơn nữa những mảnh vải vụn chưa hề bị rơi xuống.
Suốt cả quá trình, cô không hề làm Lưu Cầm bị thương, đến vết rách da cũng không có.
Một người bình thường tuyệt đối không thể làm như vậy được, nếu chỉ là cô chiêu của nhà giàu, hơn nữa từ nhỏ đã bệnh tật yếu ớt thì lại càng không thể.
Dương Tâm Chiêu vẫn luôn dán mắt vào Hàn Nhã Thanh trên màn hình, bây giờ đáp án của tất thảy mọi thứ đều đã trở nên rõ ràng.
Vậy thì, tiếp theo...
“Hàn Nhã Thanh, tôi đã đắc tội tôi ở đâu mà cô lại làm thế với tôi?” Lưu Câm sợ đến nỗi run lấy bẩy, bây giờ cô ta mới biết Hàn Nhã Thanh quá đáng sợ, nhưng trong lòng cô ta vẫn còn ôm ấp hy vọng Hàn Nhã Thanh chỉ nổi điên mà thôi, chứ không phải rằng đã biết được sự thật.
Hàn Nhã Thanh hơi ngẩng đầu lên liếc nhìn cô ta, đến lúc này rôi mà Lưu Câm vẫn còn muốn giả vờ giả vịt nữa à?
“Cô tổ chức bữa tiệc này để tặng tôi cho tổng giám đốc Lý, cô biết ông ta là loại người như thế nào, cô còn cần tôi nói ra ý đồ
của cô nữa hay sao? Chắc hẳn tôi không phải là người đầu tiên bị cô hãm hại đâu nhỉ, trước kia cô đã hại bao nhiêu người rồi?” Hàn Nhã Thanh không ưa điệu bộ giả vờ giả vịt của cô ta, bởi vì khả năng đóng kịch của cô ta quá kém cỏi, làm cô cảm thấy dơ mắt mình.
“Hàn Nhã Thanh, cô đừng ăn nói lung tung, cô có chứng cứ gì không.” Sắc mặt Lưu Câm thay đổi nhanh chóng, nhưng nghĩ đến việc chỉ có mình và tổng giám đốc Lý biết, chắc chắn tổng giám đốc Lý sẽ không nói, nên chẳng qua chỉ là suy đoán của Hàn Nhã Thanh mà thôi, cô ta không có chứng cứ gì cả.
Cô ta cảm thấy Hàn Nhã Thanh không có chứng cứ nên không thể làm gì cô ta được cả.
Hàn Nhã Thanh cũng nhận ra cô ta chột dạ và né tránh, cũng nhìn thấy sự sợ hãi từ sâu trong mắt cô ta, vừa khát vọng được cứu rỗi vừa sợ hãi bị phát hiện.
Bởi thế, trước kia Lưu Cầm thật sự đã từng hãm hại những cô gái khác, có lẽ không chỉ là một người.
Ánh mắt của Hàn Nhã Thanh trở nên lạnh lẽo, chứng cứ? Lúc làm việc xấu thì Lưu Cầm có quan tâm đến chứng cứ gì không!
“Chứng cứ? Ở xã hội bây giờ thì ai mà thèm quan tâm đến chứng cứ gì kia chứ, ngu ngốc!” Hàn Nhã Thanh cười lạnh, cô dửng
dưng: “Hơn nữa, tôi không phải là cảnh sát thì cần chứng cứ để làm chi?”
Muốn bắt nạt cô không có chứng cứ à? Nực cười!
Đúng vậy, cô không có chứng cứ Lưu Cầm đã từng hãm hại người khác, đến người ấy là ai mà cô còn không biết thì làm sao có
chứng cứ cho được.
Chỉ có điều, cô cân chứng cứ sao?
Lưu Cầm nhìn cô, đôi mắt chơm chớp vài lần, dường như nhất thời không hiểu ý của Hàn Nhã Thanh, không, thực ra cô ta hiểu, chỉ có điều không dám tin tưởng vào tai mình mà thôi.
“Chỉ cần tôi cho là đúng là đủ, nếu như thật sự đổ oan cho cô thì cô cứ coi như mình xui xẻo đi.” Hàn Nhã Thanh liếc nhìn cô ta
rôi chậm rãi bồi thêm một câu.