Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Cậu ba dương quá đen tối rồi (2)


trước sau

Đêm qua, cô đã dùng cánh tay mỏng manh này để khống chế tổng giám đốc Lý, cánh tay mỏng manh này của cô dùng dao gọt hoa quả rất giỏi, làm rách quần áo của Lưu Cầm, dọa cho cô ta một trận.

Mà lúc này lại không thể giết chết một con gián?

Giả vờ, anh nhìn cô tiếp tục giả vờ. Anh muốn xem xem cô có thể giả vờ đến lúc nào nữa?

“Em đang muốn trốn tôi đấy à?” Dương Tầm Chiêu không vạch trần cô, ánh mắt nhìn cô hơi híp lại, còn kèm theo hơi thở nguy hiểm.

“Không thể nói như vậy được, đêm qua em say, không nhớ gì nữa, mọi chuyện không thể chỉ dựa vào lời nói của anh, đúng không?” Hàn Nhã Thanh vô tội nhìn anh, gương mặt còn tỏ vẻ bất lực, ý của cô rất rõ ràng là, chuyện này không thể chỉ nghe từ một phía bên anh được, đương nhiên Hàn Nhã Thanh cũng biết rất rõ, chuyện này không thể có người nào khác làm chứng, vì vậy anh cũng không thể làm gì khác được.

Chuyện này chỉ có thể như vậy mà thôi.

“Em cảm thấy chúng ta nên tuân theo sự thật khách quan.” Hàn Nhã Thanh nghĩ một lúc rồi nói thêm, sự thật khách quan là, cô là một cô gái yếu đuối anh là một người đàn ông, chuyện này nói cho ai thì người đó cũng chẳng tin cô là người cưỡng ép anh đâu.

Dù sao thì chuyện này không thể có nhân chứng, không thể có chứng cứ, cô có gì mà phải sợ chứ?

Hàn Nhã Thanh nghĩ vậy, cô không thừa nhận nữa, anh có thể làm gì cô chứ?

“Tốt, rất tốt.” Dương Tầm Chiêu nhìn cô, đột nhiên bật cười, trước nay anh không biết, người phụ nữ này lại lật lọng như vậy.

Thật ra, anh rất thích dáng vẻ lúc này của cô, nghịch ngợm, đáng yêu, còn có chút kiêu ngạo, rất chân thực, hơn nữa còn có chút quyến rũ.

Chỉ với sự quyến rũ này của cô, nếu để đổi lấy bất cứ thứ gì khác, kể cả là mạng của anh, anh cũng sẽ cho cô.

Nhưng mà, chuyện này, và thái độ của cô lúc này, hoàn toàn không có cách nào để thương lượng.

Vì chuyện này liên quan đến hạnh phúc sau này của anh, còn quan trọng hơn cả tính mạng nữa.

Hàn Nhã Thanh vốn tưởng rằng có thể thở phào một hơi, nhưng khi nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Dương Tầm Chiêu, cô không khỏi sợ hãi, ánh mắt cô hơi sáng lên, đột nhiên có một cảm giác không được tốt lắm, không, là một cảm giác rất không tốt.

Lúc này, Dương Tầm Chiêu không phải nên tức giận sao? Sao lại cười, hơn nữa nụ cười của anh lúc này tuyệt đối không phải bởi vì tức giận, mà là nụ cười vừa giảo hoạt và đen tối của hồ ly.

Hàn Nhã Thanh nhìn anh, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, anh như vậy không bình thường, rất không bình thường!!

Thấy ánh mắt lo lắng của Hàn Nhã Thanh, Dương Tầm Chiêu khẽ nở nụ cười, chậm rãi nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không dùng lời nói từ một phía để ép em phải tin đâu”

Nghe thấy lời này của anh, Hàn Nhã Thanh chợt cảm thấy run rẩy.

Không chỉ là lời nói từ một phía? Vậy còn có gì nữa chứ?

Chẳng lẽ anh thật sự có thể tìm ra một nhân chứng đến?

Cô không tin, chuyện đêm qua, anh còn có thể để người khác đứng bên cạnh để quan sát sao?

“Nào, chúng ta xem một thứ này trước.” Ý cười trên môi Dương Tầm Chiêu vẫn không tắt, anh đưa tay lấy điện thoại của mình, có điều cơ thể của anh vẫn ép lên trên người cô, không có ý định tránh ra.

Hàn Nhã Thanh khế mím môi lại, lời thoại này quen thật đấy.

Đương nhiên, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là anh muốn cho cô xem cái gì?

Hàn Nhã Thanh cảm thấy rất tò mò, không, không phải tò mò, mà là lo lăng.

Cô cứ cảm thấy chuyện xảy ra phía sau sẽ thoát khỏi tâm khống chế của cô.

Thoát khỏi sự khống chế của cô có nghĩa là mọi chuyện đều nằm trong sự khống chế của Dương Tầm Chiêu, đến lúc đó, với sự âm hiểm và đen tối của Dương Tầm Chiêu, cô thật sự không biết anh sẽ làm ra chuyện gì?

“Là gì?” Lúc Hàn Nhã Thanh hỏi câu này, giọng nói có chút
run rẩy.

“Em xem rồi sẽ biết.” Dương Tầm Chiêu khẽ cười không trả lời, mà đưa điện thoại của anh đến trước mặt cô.

Hàn Nhã Thanh hít sâu một hơi, đưa tay ra lấy điện thoại, cơ thể của cô khẽ động đậy, nhúc nhích muốn rời khỏi cơ thể của anh, nhưng Dương Tầm Chiêu lại ôm cô trong lòng mình.

Có điều, lúc này, cơ thể của cô đổi hướng, ban nãy là nằm ngửa, lúc này cô lại nằm sấp.

Mà lúc này Dương Tầm Chiêu lại đang đè lên lưng cô.

Hàn Nhã Thanh muốn giãy ra, nhưng lại bị anh ôm quá chặt, cô không thể động đậy được, hơn nữa, bây giờ còn có thứ phải xem, Hàn Nhã Thanh quyết định tạm thời nhẫn nhịn một chút.

Dương Tầm Chiêu đưa tay ra, vòng qua cổ cô, chạm vào điện thoại, sau đó tìm một video trong điện thoại, mở ra.

Lúc này khoảng cách giữa anh và cô rất gần, Hàn Nhã Thanh có thể cảm nhận rõ ràng được hơi thở và nhiệt độ cơ thể của anh, cô đột nhiên có chút bức bối, bức bối đến mức gần như không thở nổi.

Có điều, ngay sau đó, Hàn Nhã Thanh không thể quan tâm đến vấn đề bức bối hay không nữa, bởi vì mọi sự chú ý của cô đều dồn vào đoạn video trong điện thoại của Dương Tầm Chiêu rồi.

Cô nhìn thấy rõ mọi chuyện mà đêm qua cô làm với Dương Tầm Chiêu...

Hàn Nhã Thanh nhìn cảnh tượng trong video, đôi mắt cô mở lớn hết gỡ, gương mặt tỏ vẻ không thể tin được.

Hàn Nhã Thanh bất giác nuốt nước miếng, lập tức cảm thấy bản thân không còn mặt mũi để gặp người khác, đó không phải là cô, chắc chắn không phải cô, sao cô có thể làm ra những chuyện như vậy được.

Hàn Nhã Thanh cảm nhận được gương mặt của mình bắt đầu nóng bừng lên, đúng là mất hết mặt mũi mà.

Hàn Nhã Thanh xem video, Dương Tầm Chiêu vẫn luôn nhìn cô, nhìn thấy rõ từng sự thay đổi cảm xúc trên gương mặt cô, đôi môi anh không khỏi giương lên, sáng hôm nay, lúc anh về phòng không đi tìm cô, bèn mở video giám sát lên để xem, vốn dĩ muốn tìm cô, nhưng sau đó, khi anh nhìn thấy đoạn video này, nghĩ đến chắc nó sẽ có tác dụng, bèn cắt một đoạn để lưu vào điện thoại.

Không ngờ, nó quả thật có tác dụng rất lớn.

Anh muốn xem xem cô còn lật lọng thế nào được nữa.

Đoạn video này Dương Tầm Chiêu cắt rất tốt, chỉ cắt một đoạn trước đó, chỉ thấy được hoàn toàn là do Hàn Nhã Thanh chủ động, hơn nữa, anh còn cố ý cắt âm thanh đi, như vậy, hiệu quả có vẻ càng tốt hơn.

Vậy nên, khi đoạn video này phát xong, Dương Tầm Chiêu lấy lại điện thoại của mình.

“Mợ Dương, đoạn video này đủ để chứng minh tất cả chưa?” Dương Tầm Chiêu cố gắng nhịn cười, cố ý hỏi cô.

Hàn Nhã Thanh nhìn chằm chằm vào điện thoại của cô, khẽ mấp máy môi, nhưng lại không thể nói ra được chữ nào.

Chứng cứ ngay trước mặt như vậy, cô còn có thể nói gì được?

“Sao anh lại có đoạn video này?” Có điều, rất nhanh Hàn Nhã Thanh đã phản ứng lại được, cô nhận ra được một vấn đề rất quan trọng, lúc đó cô đang cởi quần áo của Dương Tầm Chiêu, Dương Tầm Chiêu nằm trên giường, trong tay không cầm bất cứ thứ gì, vậy đoạn video này từ đâu mà ra?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện