Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Anh tới cửa xin cưới (1)


trước sau

"Không phải con chỉ muốn xem lại một chút, tìm hiểu tình hình thôi hay sao?" Diêu Hoa Hoa cũng rất oan ức, hôn nhân của con trai là chuyện lớn, bà ta cũng không muốn làm qua loa quá mức.

"Còn tìm hiểu cái gì? Nó thích là được, con nhanh tới nhà họ Hàn cầu hôn đi, giờ, ngay lập tức, đi ngay đi." Ông cụ Liên trực tiếp thúc giục, chỉ thiếu điều áp giải Diêu Hoa Hoa đến nhà họ Hàn mà thôi, sau đó cưới người ta về.

"Được rồi, rồi, con đi ngay bây giờ." Đương nhiên Diêu Hoa Hoa cũng không dám chống đối với ý của ông cụ Liên, hơn nữa bà cũng hiểu rõ con trai mình nghiêm túc, rất muốn kết hôn với cô cả của nhà họ Hàn.

Diêu Hoa Hoa đi tới nhà họ Hàn, Lưu Vũ nghe người giúp việc nói có khách, lúc ra đến cửa thì thấy Diêu Hoa Hoa, vốn vẻ mặt bà có phần hơi thiếu kiên nhẫn, nhưng ngay lập tức lại thành hoảng sợ: "Bà Liên, bà là bà Liên đúng không? Sao đột nhiên bà lại đến nhà họ Hàn vậy?”

Ở thành phố A này, thế lực của nhà họ Liên rất kinh người, nhà họ Hàn không thể nào sánh nổi.

Nhà họ Liên và nhà họ Hàn chưa từng có lui tới bao giờ, 

"Cầu hôn?" Đôi mắt của Lưu Vũ sáng bừng trong phút chốc, lúc này đây, bà ta nghĩ ngay tới con gái mình là Hàn Nghiên Nghiên, bà ta nghĩ, nếu Nghiên Nghiên có thể gả tới nhà họ Liên thì sau này không phải lo lắng bị người ta tiếp tục bắt nạt nữa.

Ở bên ngoài cũng không phải sợ ai, ở thành phố A này, đâu ai dám bắt nạt người nhà họ Liên?

Vốn bà ta còn đang lo lắng gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, chỉ sợ Nghiên Nghiên khó có thể gả cho gia đình có địa vị hiển hách được, không ngờ nhanh như vậy đã có người tới xin cưới.

Hơn nữa lại còn là nhà họ Liên nữa kìa!

Thời gian vừa đúng, bà ta nhờ vả các mối quan hệ xung quanh, vừa lúc đón được Nghiên Nghiên ở đồn cảnh sát về.

Đương nhiên, lần này Hàn Nghiên Nghiên có thể ra ngoài cũng là vì cô ta ngã bệnh, hơn nữa bệnh tình khá nghiêm trọng. Sau đó lúc Hàn Nhã Thanh quay lại nhà họ Hàn thì Hàn Trung Dung và Lưu Vũ đang khóc lóc kể lể các kiểu trước mặt ông cụ.

Mặc dù ông cụ Hàn tức giận Hàn Nghiên Nghiên làm những chuyện như vậy với Hàn Nhã Thanh thật, nhưng dù sao cũng là cháu gái của mình, trong lòng ông cũng thấy hơi bận tâm, Hàn Nhã Thanh thương ông cụ nên mới bảo cậu Năm Tào bên kia thả Hàn Nghiên Nghiên ra.

Thật ra Hàn Nhã Thanh cũng không lo Hàn Nghiên Nghiên được thả sẽ làm ra chuyện gì, bởi vì Hàn Nghiên Nghiên và Lưu Vũ không thể xúc phạm đến cô nữa.

"Ông cụ Hàn có ở đây không?" Diêu Hoa Hoa thấy vẻ vui mừng hiện lên trên mặt Lưu Vũ thì hơi ngẩn người, đương nhiên bà ta cũng biết suy nghĩ của Lưu Vũ, nhưng mà bà cũng không thể nói toạc ra trước mặt được, cho nên chỉ có thể đợi đến khi nhìn thấy ông cụ Hàn.

"Có ở đây, ông cụ đang ở thư phòng đấy, để tôi cho người đi gọi, bà Liên chờ một chút." Giờ đây trong lòng Lưu Vũ tin tưởng

chắc chắn rằng nhà họ Liên đến đây để cầu thân, người muốn hỏi cưới là Hàn Nghiên Nghiên, cho nên ý cười trên mặt cũng không giấu được: "Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên à, con xuống đây, bà Liên đến này."

Diêu Hoa Hoa nhanh ý muốn ngăn cản Lưu Vũ, nhưng mà Lưu Vũ cũng đâu có nói rõ điều gì, chỉ gọi Hàn Nghiên Nghiên đi ra, Diêu Hoa Hoa cảm thấy nếu bà nói gì nhiều thì lại không tốt lắm, cho nên đành phải giữ yên lặng.

Mặc dù Hàn Nghiên Nghiên bị bệnh như vậy nhưng lại đi xuống lầu rất nhanh, cô ta hiểu rõ mẹ của mình, điều có thể khiến cho bà hưng phấn gọi mình xuống nhà như vậy, nhất định phải là nhân vật lớn, hơn nữa chắc chắn là chuyện tốt.

"Bà Liên đến cầu hôn, con cẩn thận biểu hiện trước mặt bà Liên đi." Lúc Hàn Nghiên Nghiên đi ra, Lưu Vũ nhỏ giọng dặn dò bên tai cô ta.

Hàn Nghiên Nghiên ngẩn người, sau đó thì mừng rỡ như điên, cô ta từng thấy cậu Liên rôi, chỉ có điều với cô ta mà nói, cậu Liên là một mong muốn khó có được, lần trước
ở Danh Tước, cô ta phải vận dụng quan hệ mới có thể tham gia tiệc rượu của cậu Liên.

Không ngờ rằng hôm nay cậu Liên lại đến nhà cầu hôn, muốn cưới cô ta.

Sao có thể không vui được chứ? Sao có thể mất hứng được đây?

Hàn Nghiên Nghiên tự mình pha trà cho Diêu Hoa Hoa, gọt hoa quả rồi không ngừng lấy lòng.

Diêu Hoa Hoa chỉ có thể cười đáp lại, mang theo vẻ lúng túng mà không hề thất lễ.

"Bà Liên đây là?" Khi ông cụ Hàn nghe tin đi xuống lầu, nhìn thấy cảnh tượng trong đại sảnh, lông mày của cụ hơi nhíu lại.

"Ông cụ Hàn, lần này tôi tới là vì chuyện của đứa nhỏ, muốn cầu hôn cho Liên Cung nhà chúng tôi." Diêu Hoa Hoa thấy ông cụ Hàn đi xuống, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này đây, Hàn Nghiên Nghiên cũng mở cờ trong bụng, mặc dù cố gắng che giấu niềm vui như điên đó, nhưng trên mặt vẫn toát ra vẻ ngượng nghịu như hoa đào.

Đương nhiên Lưu Vũ cũng mừng tít cả mắt.

"Cầu hôn?" Đôi mắt của ông cụ Hàn lướt nhìn Hàn Nghiên Nghiên, ánh mắt hơi trâm xuống, mấy việc gân đây Hàn Nghiên Nghiên làm ông đều biết hết cả, chẳng lẽ nhà họ Liên không biết hay sao?

Với danh tiếng và địa vị nhà họ Liên, với tính cách của Liên Cung, chẳng lẽ lại lấy Hàn Nghiên Nghiên à?

"Vâng, Liên Cung nhà tôi nói thích Nhã Thanh nhà ông, cho nên hôm nay tôi theo lời của ông cụ trong nhà đến đây để cầu thân." Diêu Hoa Hoa lễ phép trả lời, hơn nữa bà còn nói là theo ý của ông cụ Liên tới, chuyện này lại càng chính thức hơn.

Nhất thời, sắc mặt của Hàn Nghiên Nghiên thay đổi trong nháy mắt, gương mặt khó có thể tin nổi, có vẻ không cam lòng, có cả kìm nén cơn phẫn nộ, tại sao? Tại sao lại là Hàn Nhã Thanh, rốt cuộc cô ta có gì hơn cô chứ?

Sắc mặt của Lưu Vũ cũng trở nên khó coi trong chớp mắt, nhưng mà bà ta vẫn cố gắng nhẫn nhịn, không tỏ ra khác thường quá nhiều.

“À, nói Nhã Thanh à." Ông cụ Hàn lập tức cười rạng rỡ, hóa ra là muốn kết hôn với Nhã Thanh nhà ông, ông còn nghĩ, nhà họ Liên đâu có mù, sao có thể lấy Hàn Nghiên Nghiên được.

Khụ, không thể không nói, trong lòng ông cụ Hàn không hề thiên vị ai cả.

Nhưng mà chuyện đó cũng là do Hàn Nghiên Nghiên tự mình làm ra thôi.

"Vâng, sao không thấy Nhã Thanh nhỉ?" Diêu Hoa Hoa thấy thái độ của ông cụ Hàn như vậy, lo lắng trong lòng nhất thời cũng mất đi phân nửa, bà nhận ra được ông cụ Hàn rất thích Hàn Nhã Thanh, có thể được ông cụ yêu quý như thế, chắc chắn Hàn Nhã Thanh sẽ không kém cỏi.

"Để tôi gọi điện cho Nhã Thanh." Ông cụ nghĩ nhất định phải nói chuyện này cho Nhã Thanh biết, hơn nữa ông cũng nhớ cháu gái, vừa lúc để nó quay về nhà một chuyến.

Hàn Nhã Thanh bị tiếng điện thoại làm ồn, thấy người gọi là ông cụ Hàn thì cô bèn nhận máy.

"Nhã Thanh à, cháu có thể về nhà một chuyến không?”

"Ông ơi sao vậy ạ?" Hàn Nhã Thanh biết, nếu không có chuyện gì, ông nội sẽ không gọi điện bảo cô về.

"Nhà họ Liên đến cầu hôn." Trong giọng nói của ông cụ Hàn mang theo mấy phân vui vẻ.

"?" Nhất thời Hàn Nhã Thanh còn chưa bình tĩnh được, cô vừa mới tỉnh lại, mơ mơ màng màng nên đầu óc không kịp phản ứng. Cơ thể thoáng giật giật, sau đó lại đau nhức vô cùng, trong lòng cô không nhịn được thầm mắng Dương Tầm Chiêu.

"Cậu Liên nói thích cháu, người nhà họ Liên mới đến cửa cầu hôn." Ông cụ Liên nói rõ hơn đôi chút.

Cuối cùng Hàn Nhã Thanh cũng nghe rõ lời của ông cụ, cô bừng tỉnh ngay.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện