Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Hậu quả khi cậu ba dương tức giận (2)


trước sau

Anh đột nhiên nhớ tới lời nói của người tài xế năm năm trước, thật ra cô ấy rất đẹp.

Lần trước, anh đã thử dùng thuốc nước của Đường Lăng đưa cho nhưng không có tác dụng, lúc đó anh tuyệt đối tin tưởng Đường Lăng nhưng những chuyện xảy ra sau đó khiến anh bắt đầu nghi ngờ...

Lần trước, thuốc Đường Lăng cho anh có phải là giả không? Cho nên mới không tẩy được tàn nhang trên mặt cô, không thể gỡ được lớp ngụy trang của cô.

Dương Tầm Chiêu càng nghĩ càng thấy có khả năng, anh phải thử lại một lần nữa mới được.

"Lái nhanh một chút." Dương Tầm Chiêu đột nhiên mở miệng, lúc này anh càng thêm nôn nóng.

"Tổng giám đốc, tôi đã lái rất nhanh rồi, nếu nhanh hơn nữa sẽ bị cảnh sát đuổi theo." Thư ký Lưu thở hắt ra, anh ta biết tổng giám đốc rất gấp, cho nên anh ta đã lái hết tốc độ rồi.

"Nhanh hơn chút nữa." Rất rõ ràng lúc này cậu ba Dương đang vội, còn về việc có bị cảnh sát đuổi theo hay không đã không còn nằm trong phạm vi cân nhắc của anh nữa rồi.

Thư ký Lưu ngẩn ra, sau đó chỉ có thể cắn răng tăng tốc.

Cùng lúc đó trong phòng sách của nhà họ Hàn.

Ba ván cờ đã đánh xong, ông cụ Liên mang theo vẻ mặt khó tin nhìn Hàn Nhã Thanh.

Ông thích chơi cờ, từ nhỏ đã học và nghiên cứu cách chơi, bắt đầu từ năm mười tám tuổi ông chưa từng thua, thậm chí có thể nói là chưa từng thua một ván cờ nào.

Nhưng ngày hôm nay ông lại thua trong tay một cô nhóc, hơn nữa lại còn thua liên tiếp ba ván.

Mà ba ván này chỉ thua một bước, cũng chính vì như vậy mới khiến người ta ngạc nhiên. Cô nhóc này dường như có thể đoán chính xác được suy nghĩ của ông, biết được mỗi bước cờ của ông, sau đó mỗi lần đều thắng ông một bước.

Muốn thắng ông vốn dĩ đã khó, thế mà cô còn có thể thắng một cách khéo léo như vậy. Tâm tư tỉ mỉ như vậy sao có thể khiến ông không ngạc nhiên, không chấn động được chứ?

Chẳng trách vừa rồi cô kiêu ngạo như vậy, hóa ra cô có đủ tư cách để kiêu ngạo, cô gái này quả thực không đơn giản.

"Ông cụ Liên, cháu thắng rồi." Hàn Nhã Thanh nhìn ông cụ Liên, mỉm cười rạng rỡ, hoàn toàn không có chút khiêm nhường nào, thật ra Hàn Nhã Thanh cũng có nghiên cứu sâu về việc chơi cờ, cộng với khả năng kiểm soát tâm lý của mình cho nên cô mới có thể thắng được ông cụ Liên.

Nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Hàn Nhã Thanh, ông cụ Liên ngẩn ra, sau đó mỉm cười.

Tính tình của cô nhóc này càng lúc càng hợp với ông, không giả vờ, không dối trá, càng không a dua nịnh hót, cực kỳ ngông cuồng. Ông thật lòng thích cô nhóc này.

Haiz, đáng tiếc ông không may mắn như vậy, cháu dâu tốt thế này lại là của người khác.

Hơn nữa lúc nãy ông đã thua cho nên phải hủy bỏ việc cầu hôn. Ông đã thua chuyện hôn nhân đại sự của cháu trai rồi.

Trước đó, ông tuyệt đối có lòng tin mình sẽ thắng. Ông cho rằng ông đã nắm chắc cửa hôn sự này trong tay. Cô nhóc nói nếu thua ngày mai kết hôn cũng được, ông còn chuẩn bị đợi cô thua rồi sẽ bảo hai đứa trẻ ngày mai liền đi nhận giấy kết hôn

Để phòng ngừa chuyện không may.

Ai ngờ, ông lại thua.

Có điều, lúc trước cô nhóc đã nói, chuyện của người trẻ tuổi hãy để bọn chúng tự giải quyết, vậy mọi chuyện sau này chỉ có thể dựa vào Liên Cung thôi, mong là Liên Cung có thể hăng hái cạnh tranh để cưới cô nhóc này về nhà họ Liên.

Nếu Liên Cung lấy được cô nhóc này, đó không chỉ là may mắn của Liên Cung mà còn là may mắn của nhà họ Liên.

Vậy thì phải xem Liên Cung có được bản lĩnh đó không đã.

"Ông thua rồi, thua tâm phục khẩu phục, lần đầu tiên trong đời ông thua tâm phục khẩu phục như thế." Tính tình của ông cụ Liên từ trước tới giờ chưa từng chịu thua, nhưng lần này ông thật lòng chịu thua.

"Thắng thua không quan trọng, quan trọng là quá trình." Hàn Nhã Thanh nghĩ trong hoàn cảnh này vẫn nên an ủi ông cụ Liên vài câu mới thích hợp.

"Cháu nói nhẹ nhàng làm sao! Sao không quan trọng được chứ? Nếu ông thắng ông dự định ngày mai sẽ bảo cháu và Liên  Cung đi nhận giấy kết hôn đấy. Bây giờ còn nói gì được nữa đâu." Ông cụ Liên nghĩ tới chuyện này thì khó chịu, ông phát hiện ông đã mắc bẫy cô nhóc này, nếu biết trước thì ông đã không cược với cô rồi.

Nếu không cược thì hôm nay cho dù có mang tiếng không biết xấu hổ ông
cũng phải giải quyết cho xong chuyện hôn sự này.

Hàn Nhã Thanh ngạc nhiên, cô đúng là không nghĩ tới ông cụ Liên còn có ý nghĩ thế này, may mà cô đã thắng.

"Nhóc con à, thật ra Liên Cung nhà ông không tệ đâu, cháu hãy suy nghĩ kỹ lại đi. Còn nữa nhà họ Liên chúng ta tuyệt đối dân chủ, cháu gả vào nhà họ Liên của ông chắc chắn sẽ không bị bắt nạt đâu." Lúc này ông cụ Liên đang cố hết sức để cứu vấn tình hình, hơn nữa cô nhóc này lại rất hợp với tính ông, nếu có gả thì chỉ có thể gả cho nhà họ Liên.

"Thật sao? Nhưng cháu cảm thấy bà Liên rất sợ ông." Hàn Nhã Thanh bĩu môi, tỏ vẻ không tin lời ông. Cô cảm thấy nói chuyện với ông cụ Liên rất vui, cho nên cô cũng thoải mái hơn một chút.

"Cô ta sợ ông là bởi vì tính tình của cô ta quá yếu đuối chứ không phải nhà họ Liên chúng ta bắt nạt cô ta. Nếu cháu gả đến nhà họ Liên của ông, cháu sẽ sợ ông sao?" Ông cụ Liên hơi cau mày nhưng cũng không nghĩ gì nhiều.

Nghe những lời này ngược lại Hàn Nhã Thanh cũng không phản bác, cô quả thật sẽ không sợ ông. Ông cụ Liên thoạt nhìn có vẻ nghiêm khắc nhưng thật ra con người ông rất tốt.

"Ông cụ Liên, con có chút việc cần làm cho nên phải rời khỏi đây, không thể ở lại ăn cơm tối với ông được rồi." Hàn Nhã Thanh nghĩ hiếm lắm Dương Tầm Chiêu mới đi công tác, cô phải thừa dịp này ở bên cạnh hai cục cưng mới được.

Bây giờ thời gian đã không còn sớm nữa, nếu cứ rề rà ở chỗ này hai cục cưng của cô sẽ ngủ mất.

"Nhóc con này, cháu đúng là hẹp hòi mà!" Ông cụ Liên hơi khó chịu trừng mắt với cô, nhưng ông nhìn ra được hình như Hàn

Nhã Thanh quả thật có chuyện gấp cho nên ông cũng không muốn miễn cưỡng cô.

"Bây giờ cháu đi cũng được, có điều cháu còn phải đánh cờ với ông một lần nữa. Thời gian do cháu quyết định. Mấy người trẻ tuổi các cháu bận rộn, nhưng ông già như ông đây thì có rất nhiều thời gian." Ông cụ Liên thật lòng thích Hàn Nhã Thanh cho nên ông rất mong có cơ hội gặp lại cô, đồng thời cũng muốn tạo thêm nhiều cơ hội cho cháu trai của ông.

"Dạ được." Hàn Nhã Thanh thật sự không thể từ chối yêu câu này của ông cụ Liên.

"Ông nội à, tình hình thế thế nào rồi?" Liên Cung đã ở bên ngoài đợi cả buổi vì thế sau khi thấy hai người bước ra anh ta liền vội vàng bước tới, trên mặt mang theo mấy phần sốt sắng.

"Đi thôi, về nhà." Ông cụ Liên nhìn anh ta, âm thầm lắc đầu.

"Hả? Về nhà? Ông ơi, tình hình thế nào rồi?" Liên Cung hơi nghệt mặt ra. Lúc ông nội tới đây “Khí thế hùng hổ”, sao mà vừa đánh cờ xong lại ủ rũ ra về chứ?

"Chuyện của bọn trẻ các con thì các con tự giải quyết đi, ông già như ông sẽ không nhúng tay vào làm gì." Đương nhiên ông cụ Liên sẽ không nói cho Liên Cung biết bởi vì ông đánh cờ thua Hàn Nhã Thanh cho nên mới không thể giúp anh ta cầu hôn được.

"Ông nội, thái độ của ông thay đổi quá nhanh thì phải. Đã xảy ra chuyện gì sao? Không phải ông bị mắc bẫy của cô ấy đấy chứ?" Liên Cung hiểu Hàn Nhã Thanh, cũng hiểu ông cụ cho nên liên đoán ra được tình hình đại khái.

"Thằng nhóc thối tha, cháu nói chuyện kiểu gì thế? Sao con lại dám nói ông mắc bẫy của con bé chứ? Hàn Nhã Thanh là một

cô bé hiểu chuyện như vậy lẽ nào con bé có thể lừa phỉnh ông sao? Ông chỉ cảm thấy con cháu có phúc của con cháu, có một số chuyện ông già như ông cũng không tiện can thiệp quá nhiều." Ông cụ Liên trừng mắt liếc nhìn Liên Cung.

Thật ra, ông nói lời này cũng là cố tình châm chọc Hàn Nhã Thanh một chút.

Không phải ông đã mắc bẫy của nha đầu này sao?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện