“Chú ơi, chú có thể ôm cháu không?” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ cảm thấy nếu bé có yêu cầu với chú, thì nên có quan hệ tốt với chú trước.
“Được thôi, nhưng sau này bé con phải gọi ba giống anh trai nhé, không được gọi là chú.” Tất nhiên Tịch Xuyên rất vui vẻ, bế thẳng Đường Vũ Kỳ ra khỏi vòng tay Hứa Dinh Dinh, rồi nghiêm túc chỉnh sửa lại vấn đề xưng hô.
Đường Vũ Kỳ chớp đôi mắt to tròn, bỗng nhận ra bé có rất nhiều ba, một là chồng hiện tại của mẹ này, hai là ba ruột của bé này, giờ lại có thêm một ba nữa, không biết sau này liệu bé sẽ có thêm người ba nào nữa không?
“Ba ơi.” Nhưng bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ rất ngoan ngoãn, ngọt ngào gọi một tiếng ba ơi.
Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ cảm thấy chuyện này cũng không có gì xấu, bé gọi anh là ba, để đến lúc anh giúp đỡ bé thì càng không thể từ chối.
Không thể không nói bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ tính toán rất tốt.
“Bé con ngoan quá.” Tịch Xuyên mãn nguyện, trên mặt không ngừng tươi cười, anh thật sự rất vui, rất hưng phấn.
Dương Trà My ra khỏi đại sảnh, nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ này thì đố ky đến đỏ mắt.
Chuyện này sao có thể chứ? Sao bọn họ có thể có con với nhau chứ?
Không đúng, hai năm trước lúc Hứa Dinh Dinh rời đi, cô ta không hề mang thai, hơn nữa nếu lúc đó cô ta mang thai, cũng không thể sinh ra đứa bé lớn thế này được, hai đứa trẻ này trông cũng bốn năm tuổi rồi.
Nên hai đứa trẻ này không thể là con Tịch Xuyên được, chắc chắn không phải con anh.
Nếu hai đứa trẻ này không phải con Tịch Xuyên, vậy thì chắc chắn Hứa Dinh Dinh đã sinh con cho người đàn ông khác, rồi dùng hai đứa trẻ này để lừa anh.
Dương Trà My càng nghĩ càng cảm thấy có thể, trên mặt cô càng hiện lên vẻ tàn nhẫn và đắc ý, nếu đúng là thế, vậy thì Hứa Dinh Dinh chết chắc rồi.
Dương Trà My lấy điện thoại ra, chụp lại một tấm ảnh Tịch Xuyên cùng Hứa Dinh Dinh và hai đứa trẻ, rồi gửi cho bà Tịch.
“Bác gái, cháu không thể kết hôn cùng Xuyên được, con của Xuyên và Hứa Dinh Dinh đã lớn thế này rồi, cháu không thể phá hoại hạnh phúc cả nhà bọn họ được.” Rồi cô soạn một tin nhắn mà cô cho là hoàn hảo nhất để gửi cho bà Tịch.
Dương Trà My không ngốc, cô không thể tố cáo thẳng với bà Tịch, càng không thể cố tình gây xích mích chia rẽ một cách rõ ràng được.
Có những chuyện vốn không cần cô nói rõ, chuyện cô có thể nghĩ ra thì chắc chắn bà Tịch cũng thế, hơn nữa bà Tịch càng hiểu rõ chuyện của Tịch Xuyên và Hứa Dinh Dinh, tất nhiên có thể nghĩ ra hai đứa trẻ này không thể nào là con anh, mà đây chỉ là cái cớ để Hứa Dinh Dinh lừa anh thôi.
Đến lúc đó không cần cô nói ra, tự nhiên bà Tịch sẽ không buông tha cho Hứa Dinh Dinh.
Cùng lúc đó, cậu ba Dương đang rất buồn bực.
Cuộc gọi kết nối nhưng không lên tiếng của tên Đường Minh Hạo kia, rôi vẻ mặt phức tạp của vợ anh, vốn đã làm anh rất buồn bực rồi.
Giờ Tịch Xuyên còn cố ý gọi tới khoe khoang với anh, cậu ta được làm ba rồi?!
Ban nãy nhân lúc anh đi nghe điện thoại, Hàn Nhã Thanh đã chạy vào phòng tắm rồi, anh nhìn cánh cửa phòng tắm, rồi âm thầm thề rằng, anh nhất định phải cố gắng tranh thủ sớm ngày làm ba.
Trước đây anh không thích trẻ nhỏ cho lắm, nhưng giờ anh cực kỳ mong đợi một đứa con của anh và cô.
Chắc chắn đứa con của anh và cô sẽ rất đáng yêu, xinh xắn, ngoan ngoãn, lại thông minh nữa!
Giống hệt nhà Tịch Xuyên.
Không, phải đáng yêu, xinh xắn, ngoan ngoãn, thông minh hơn nhà Tịch Xuyên.
Trong lúc cậu ba Dương đang ngẫm nghĩ, bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Hàn Nhã Thanh, là chuông tin nhắn.
Điện thoại Hàn Nhã Thanh đang đặt trên đầu giường, mặc dù có điện thoại bị khóa, nhưng lúc nhận được tin nhắn, vẫn có thể đọc được trên màn hình khóa, nên cậu ba Dương đọc được rất rõ nội dung tin nhắn - Thanh Thanh, tôi là Liên Cung, tối nay cùng đi ăn nhé.
Sau đó anh ta lại gửi tới một tin nhắn, viết thời gian và địa chỉ gặp mặt.
Cậu ba Dương nhanh chóng híp mắt lại, khóe miệng nở nụ cười khẩy, Liên Cung này đúng là bám dai như đỉa.
Dám
ngang nhiên dụ dỗ vợ anh như vậy, đúng là muốn chết mà.
Mặc dù điện thoại bị khóa, nhưng không hề ảnh hưởng đến việc xóa tin nhắn, cậu ba Dương không hề do dự xóa ngay hai tin nhắn do Liên Cung gửi tới.
Cậu ba Dương sợ Liên Cung lại gửi tin nhắn tới, nên cầm điện thoại Hàn Nhã Thanh chờ đợi, đợi anh ta vừa gửi tin nhắn tới, anh sẽ xoa ngay lập tức.
Nhưng Liên Cung không gửi tin nhắn nào tới nữa, mà ngược lại điện thoại cậu ba Dương bỗng đổ chuông.
Cậu ba Dương nhìn tên người gọi trên màn hình, ánh mắt khẽ híp lại, rồi liếc nhìn cửa phòng tắm, bên trong vang lên tiếng nước chảy, sau khi xác nhận Hàn Nhã Thanh vẫn đang tắm, anh mới cầm điện thoại lên nghe.
“Đại ca, em đã điều tra ra rồi.” Điện thoại vừa kết nối, đối phương đã lên tiếng ngay, hình như giọng nói còn mang theo chút
khác thường nhàn nhạt.
“Cậu nói thử xem.” Dương Tầm Chiêu khẽ híp mắt lại, ánh mắt ẩn chứa một tia sáng, câu nói đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, nhưng lại quả quyết dứt khoát.
Anh không ngờ rằng sẽ điều tra ra nhanh như vậy.
“Chuyện Liên Cung làm hơi phức tạp, cũng có chút...” Cố Ngũ hơi ngập ngừng, rõ ràng hơi kiêng kỵ nên nói: “Đại ca, em đã gửi tài liệu qua email anh rồi, hay là anh xem qua trước đi."
“Không cần đâu.” Nhưng Dương Tầm Chiêu từ chối ngay, giờ sự ngông cuồng, ngang ngược của anh đã đạt đến cực hạn, làm người khác nhìn mà phát khiếp.
Mặc kệ Liên Cung đã làm ra chuyện gì, cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch của anh.
Anh đã cảnh cáo Liên Cung rồi, nhưng nếu anh ta không nghe thì đừng trách anh.
Trước giờ anh chưa từng chừa lại một con đường cho kẻ địch, lúc nào cũng đánh một đòn mất mạng, huống hồ lần này còn là tình địch, nếu anh nương tay chẳng phải đi ngược với ý trời à.
“Vậy chúng ta còn xuống tay với anh ta nữa không ạ?” Cố Ngũ thầm nuốt nước miếng, hình như giọng nói cũng thận trọng hơn, anh nhận ra gần đây đại ca ngày càng điên cuồng hơn rồi.
Đại ca không thèm xem xét, không cần biết tình huống gì đã...
“Cậu nói thử xem?” Dương Tầm Chiêu híp mắt, hình như trong mắt ẩn chứa một ý cười, nhưng nụ cười đó lại lạnh lẽo, ngông cuồng đến vô hạn.
Nếu lúc nãy Liên Cung không gửi tin nhắn cho Hàn Nhã Thanh, có lẽ anh sẽ chừa lại chút tình cảm, nhưng giờ...
“Em hiểu rồi.” Cố Ngũ thâm hít sâu một hơi, mặc dù lúc trước anh hơi kiêng kỵ, nhưng nếu đại ca đã quyết định, đương nhiên anh phải kiên quyết làm theo rồi.
“Tôi sẽ qua đó ngay.” Dương Tầm Chiêu lại liếc nhìn phòng tắm, Hàn Nhã Thanh vẫn chưa ra ngoài, anh cảm thấy anh đích thân xử lý chuyện này sẽ đạt hiệu quả tốt hơn.
“..." Cố Ngũ sửng sốt, đại ca muốn đích thân tới đây ư? Lần này đại ca thật sự coi trọng chuyện này rồi.
Haizz, Liên Cung này chọc ai không chọc, cứ phải chọc vào đại ca nhà anh, hơn nữa còn ngang nhiên cầu hôn vợ đại ca như thế, chẳng phải muốn chết à?
Người ta đều nói gặp mặt tình địch sẽ tức đỏ mắt, đến lúc hai người gặp mặt, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa? Chắc chắn sẽ rất kịch liệt đó.
Anh vừa nghĩ đến đã thấy kích động rồi.
“Anh đi ra ngoài một lát nhé.” Dương Tầm Chiêu đi tới trước cửa phòng tắm, rồi gõ cửa nói.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm đã ngừng lại, Hàn Nhã Thanh im lặng một lúc mới lên tiếng đáp: “Vâng.”
Nghe giọng của cô hơi kéo dài, như thể đang nghĩ điều gì đó đến thất thần.