Tuy rằng nhìn qua có vẻ giống như đồ thật!
Đương nhiên Kim Ngọc Ngân cũng không biết đồ cổ này là giả, bởi vì cô phát hiện Kim Ngọc Ngân đi ngang qua bình sứ kia mang theo sự cẩn thận.
Còn Dương Tầm Chiêu, cô nghĩ Dương Tầm Chiêu là người khôn khéo như vậy nên có lẽ đã biết.
Cô làm vỡ một bình sứ giả, Dương Tầm Chiêu nhất định sẽ bảo vệ cô.
Đây là ý đồ của cô, cố ý làm vỡ bình sứ giả để Dương Tầm Chiêu ra mặt giúp mình.
Đương nhiên cô làm như vậy cũng không phải cho Kim Ngọc Ngân xem, mà muốn cho ông cụ Dương xem.
Cô muốn cho ông cụ Dương biết Dương Tầm Chiêu bảo vệ cô thế nào, coi trọng cô ra sao, chỉ có như vậy thì cô mới có cơ hội giúp Dương Tầm Chiêu lấy cổ phần trong tay ông cụ Dương.
Muốn thông qua ông cụ Dương lấy được cổ phiếu Dương Thị giúp Dương Tầm Chiêu, thì từng bước trong kế hoạch phải chính xác, đây mới chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của cô.
Hôm nay cô thật sự muốn cảm ơn Kim Ngọc Ngân đã tạo cho cô một cơ hội tốt như vậy.
Dương Tầm Chiêu nhanh chóng đi xuống, nhanh hơn nhiều so với Hàn Nhã Thanh nghĩ, cô cảm giác dường như Dương Tầm Chiêu chạy chậm đến đây.
"Sao vậy?" Đến khi Dương Tầm Chiêu đi đến trước mặt Hàn Nhã Thanh, vẻ mặt anh rõ ràng mang theo sự lo lắng, anh nhìn cô không sao thì mới thoáng yên tâm.
"Em làm vỡ bình sứ của ông rồi!" Hàn Nhã Thanh ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau đó lại dùng ngón tay chỉ vào mảnh vỡ.
Bà cụ Dương sửng sốt, Hàn Nhã Thanh cứ thừa nhận như thế? Vừa mới rõ ràng Kim Ngọc Ngân đẩy cô, cô cũng không biết nói một tiếng với Dương Tầm Chiêu sao?
Rốt cuộc người phụ nữ này ngu ngốc thế nào vậy?
Lúc này bà cụ Dương nhìn cô có cảm giác cực kỳ chướng mắt.
"Sao lại làm vỡ?" Dương Tầm Chiêu hơi nhíu lông mày lại, tuy rằng anh nhất thời vẫn chưa hiểu ý đồ của cô, nhưng vẫn phối hợp hỏi một câu.
"Bình sứ quá trơn!" Cô lại ngước mắt nhìn về phía anh, vẻ mặt vô tội.
Cậu ba Dương nhíu mày lại, đây cũng gọi là lý do à! Sao cô không dứt khoát nói mình cố ý làm vỡ luôn đi!
Người trong phòng khách nghe lý do này thì sửng sốt, cô không nói lời nào nửa ngày, không ngờ vừa mở miệng đã khiến người khác kinh ngạc như thế.
Bình sứ quá trơn! Cũng mệt cho cô nói thành lời.
"Cô nói như vậy, lỗi thuộc về bình sứ của tôi sao?” Đúng lúc ông cụ Dương đi xuống lầu nghe thấy Hàn Nhã Thanh nói, tức giận đến mức khóe môi méo qua một bên.
Ông vốn tức giận một bụng, con nhóc này lại làm vỡ bình sứ của mình, còn tỏ thái độ như thế, đúng là tức chết ông mà.
"Phải, là quá trơn, hơn nữa vị trí đặt bình sứ không tốt, đặt ở đây rất bất tiện." Hàn Nhã Thanh gật đầu, sau đó nghiêm túc giải thích một câu.
"..." Ông cụ Dương nhất thời nghẹn họng không trả lời được, suýt nữa hộc máu.
"Cô, cô làm vỡ bình sứ của tôi mà còn lý do lý trấu." Ông cụ Dương cảm giác lúc này phổi của mình cũng muốn nổ tung, nhưng vẻ mặt Hàn Nhã Thanh vẫn hồn nhiên, dáng vẻ vô tội, ông cảm thấy lửa giận của mình không có chỗ đổ xuống, cho nên chỉ có thể chuyển sang Dương Tầm Chiêu: "Con nhìn đi, con nhìn xem cô ta đã làm chuyện tốt gì, cô ta làm vỡ bình sứ của ông! Con nói phải giải quyết thế nào?”
"Ông nên cảm thấy may mắn là bình sứ của ông không làm vợ con bị thương." Dương Tầm Chiêu nắm lấy tay Hàn Nhã Thanh tỉ mỉ nhìn một lần, dường như tay Hàn Nhã Thanh thật sự bị thương, anh sẽ tìm ông cụ Dương tính sổ.
"Ông đã dùng 150 tỷ mua nó về!" Ông cụ Dương nhìn thái độ của Dương Tầm Chiêu thì tức giận đến mức cơ thể lung lay.
"Con cưới cô ấy về nhà, là con dâu nhà họ Dương!" Dương Tầm Chiêu ngước mắt lên nhìn ông cụ một cái.
Một câu nói đủ mạnh!
"Ai nói
cô ta là con dâu nhà họ Dương, ông vẫn chưa thừa nhận đâu." Ông cụ Dương vốn không hài lòng Hàn Nhã Thanh, bây giờ ông đang tức giận cho nên nói càng khó nghe.
Đôi mắt Dương Tầm Chiêu trâm xuống, trên mặt càng lạnh lẽo: "Con cũng không cần ông thừa nhận, con thừa nhận là đủ rồi."
Không thừa nhận vợ của anh?
Anh sẽ không giống cha mình, chịu sự điều khiển của ông cụ.
Cho nên bi kịch của mẹ năm đó sẽ không xảy ra trên người cô.
Dương Tầm Chiêu nghĩ đến chuyện của mẹ năm đó thì trong con ngươi càng lạnh lẽo.
"Con có ý gì? Con đừng quên con là người nhà họ Dương, con họ Dương, ông là..." Ông cụ Dương suýt nữa ngất đi, dùng vị trí chủ nhà họ Dương muốn kiềm chế Dương Tầm Chiêu.
"Ý của ông là muốn con đổi họ sao?"
Con ngươi Hàn Nhã Thanh nhanh chóng lóe lên, cô nghĩ Dương Tầm Chiêu sẽ bảo vệ cho mình, nhưng cô không ngờ tới mọi chuyện sẽ phát triển thành như vậy.
Sao lại phát triển đến mức muốn mang họ của cô rồi?
"Hừ, hừ." Ông cụ Dương hừ lạnh, trên mặt rõ ràng mang theo sự trào phúng: "Được đó, con có bản lĩnh thì đừng mang họ Dương, đồ đạc nhà họ Dương, ông có cho chó cũng sẽ không cho con, con đừng nghĩ nhận được một chút gì, nhà họ Dương không có tên khốn khiếp như con."
Kim Ngọc Ngân đứng bên cạnh nghe ông cụ Dương nói, trong mắt chứa đầy sung sướng.
Hàn Nhã Thanh hơi trầm mặt xuống, cô vẫn luôn cảm thấy cách làm của ông cụ không tử tế chút nào, để Dương Tầm Chiêu quản lý Dương Thị nhưng vẫn luôn không giao quyền cho Dương Tầm Chiêu, còn thường lấy nó uy hiếp Dương Tầm Chiêu.
Hiện tại còn trước mặt mọi người nói những lời quá đáng như thế. Đặc biệt là vẻ mặt châm chọc của ông cụ Dương, Hàn Nhã Thanh nhìn rất chướng mắt, hiển nhiên ở trong mắt ông cụ Dương, Dương Tầm Chiêu rời khỏi Dương Thị thì chẳng là gì cả.
Cho nên ông cụ Dương mới ngang ngược như thế, khinh người quá đáng.
Bé cưng Minh Hạo nhà cô nói một câu, bắt nạt người của nó chính là đánh vào mặt nó, hiện tại cô và Dương Tầm Chiêu là vợ chồng, có người bắt nạt chồng trước mặt cô, sao cô có thể mặc kệ chứ? Có thể sao?
Rất hiển nhiên là không thể được!!
Lúc này Hàn Nhã Thanh thề nhất định phải giúp Dương Tầm Chiêu có được Dương Thị, nếu không thì cô có lỗi với Dương Tầm Chiêu cũng có lỗi với chính mình.
"Hàn Tầm Chiêu? Thật là dễ nghe." Trong lúc ông cụ Dương tức giận gầm gừ, Hàn Nhã Thanh nhìn Dương Tầm Chiêu cười xán lạn, không nhanh không chậm nói mang theo ý cười, nhẹ nhàng nhàn nhạt lại có hiệu quả giống như sấm sét.
Hàn Nhã Thanh ra tay với kẻ thù, nếu không cần mạng của đối phương thì nhất định sẽ làm cho đối phương sống không bằng chết.
Đương nhiên ông cụ Dương không phải là kẻ thù của cô, cho nên cô tự nhiên sẽ không làm quá mức, cô cảm thấy cách của mình rất kín đáo và uyển chuyển.
Đương nhiên cũng chỉ có cô nghĩ vậy.
Tiếng ông cụ Dương hầm hừ dừng lại, con ngươi trừng mắt nhìn cô, nghi ngờ mình vừa nghe lầm: "Cô, cô nói cái gì?"
Hàn Nhã Thanh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm ông cụ cười cười, ý của cô rất rõ ràng...