Không thể để cho người phụ nữ đó làm hư vợ của anh được!
Hàn Nhã Thanh nhìn một cái rồi không nói gì nữa, sau đó hai người phụ nữ tiếp tục nhỏ giọng thì thầm, tiếp tục không thèm quan tâm đến cậu ba Dương.
Rốt cuộc máy bay cũng hạ cánh, cậu ba Dương cảm thấy là mình quá sức chịu đựng rồi.
Nhưng mà Hàn Nhã Thanh và Liễu Ảnh vẫn còn lưu luyến không rời: “Chồng à, anh đi công tác thì chắc chắn phải bận bịu chuyện công việc, trước tiên em có thể đi chơi với Ảnh hai ngày được không, chờ anh làm xong việc rồi thì em lại đi tìm anh.”
“Không được!” Cậu ba Dương trực tiếp trừng cô một cái, anh có thể chịu đựng đến lúc máy bay hạ cánh thì cũng đã điểm giới hạn của anh rồi.
Hơn nữa, anh đi công tác còn dẫn theo cô, chính là vì để cho cô đều ở bên cạnh của anh từng giây từng phút.
Cuối cùng Hàn Nhã Thanh cũng không thế thuyết phục cậu ba Dương được, không thể không đi theo anh rời khỏi sân bay.
Vào những lúc quan trọng, cậu ba Dương luôn có đủ cách để khiến cho cô không thể không đồng ý.
Ra khỏi sân bay, thư ký Lý đến sân bay đón người, lúc nhìn thấy Hàn Nhã Thanh thì rõ ràng giật mình. Tổng giám đốc đi đến đây công tác, bình thường ngay cả thư ký lưu cũng không dẫn theo, mỗi lần đều đi một mình đến đây, vậy mà lần này lại mang theo một người phụ nữ?
Thân phận của người phụ nữ này là gì?
Có thể đi theo bên cạnh của tổng giám đốc, ngay cả tổng giám đốc đi công tác mà cũng mang theo? Thư ký Lý suy đoán thân phận của người phụ nữ này chắc chắn không phải đơn giản, bởi vì thư ký Lý thật sự quá tò mò, nhịn không được mà nhìn Hàn Nhã Thanh thêm vài lần.
“Xin chào, tôi là Hàn Nhã Thanh, là trợ lý của tổng giám đốc Dương.” Đương nhiên là Hàn Nhã Thanh có thể cảm nhận được sự quan sát của thư ký Lý đối với cô, không để Dương Tầm Chiêu mở miệng, cô liên chủ động tự mình giới thiệu.
Lúc này tâm trạng của Hàn Nhã Thanh không tốt lắm, trước đó nếu không phải đi Dương Tâm Chiêu ép buộc cô đi xa nhà cùng với anh, hại cô không thể nhìn thấy hai cục cưng của mình.
Sau đó, ngay cả cô muốn ôn chuyện với bạn bè tốt của mình mà Dương Tầm Chiêu cũng không đồng ý, cứng rắn chia rẽ cô với Ảnh.
Từ trước đến nay, cô là người có thù tất báo, cho nên cục tức này đã được thanh toán rồi, ở nơi sâu nhất trong đôi mắt của Hàn Nhã Thanh xuất hiện một nụ cười khác thường.
Cậu ba Dương nghe thấy cô tự giới thiệu bản thân, ánh mắt rõ ràng chìm xuống, có điều nghĩ đến cô vẫn không công khai chuyện bọn họ đã kết hôn với nhau cho người ở bên ngoài, chỉ cho rằng cô lên tiếng giới thiệu trước chỉ là vì không muốn làm cho chuyện kết hôn của bọn họ bị bại lộ ra ánh sáng.
Mặc dù là cậu ba Dương cũng không vui, nhưng mà cũng không suy nghĩ gì nhiêu, đương nhiên anh cũng không phát hiện trong đôi mắt của Hàn Nhã Thanh xuất hiện một nụ cười khác thường.
Thư ký Lý nghe thấy Hàn Nhã Thanh giới thiệu bản thân, ánh mắt chớp chớp, trong lòng hoài nghi. Từ khi nào tổng giám đốc đi ra ngoài công tác mà lại mang theo trợ lý?
“Hóa ra là trợ lý Hàn. Xin chào, xin chào.” Mặc dù thư ký Lý cảm thấy thắc mắc nhưng mà vẫn nhiệt tình chào hỏi, chủ động đưa tay ra muốn bắt tay với Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh vừa muốn đưa tay ra, cậu ba Dương lại trực tiếp ném cái áo khoác vừa mới cởi ra của mình cho cô, ngăn chặn lại hành động muốn năm tay với thư ký Lý của cô.
Ánh mắt của Hàn Nhã Thanh chợt lóe lên một cái, áo mà anh cũng không cầm được nữa hả? Còn phải ném qua cho cô.
Người này thật sự càng ngày càng kiêu căng mà.
Thư ký Lý giật mình, sao lúc nãy anh ta lại có cảm giác như là tổng giám đốc đang ngăn cản anh ta và trợ lý Hàn nắm tay nhau.
Không, không có khả năng đâu, nhất định là anh ta nghĩ sai rồi!
“Tổng giám đốc, trước tiên tôi đưa anh đến trang viên hay sao?” Lên xe, thư ký Lý dò hỏi, ở bên đây tống giám đốc có trang viên của riêng mình, lân nào tổng giám đốc đến đây cũng đều ở chỗ đó.
Cậu ba Dương cũng không trả lời.
Thư ký Lý liên hiểu đây là muốn đến trang viên.
"Vậy còn trợ lý Hàn thì sao?” Thư ký Lý nghĩ đến thân phận của Hàn Nhã Thanh, nhịn không được mà lại hỏi thêm một câu.
“Tôi ở khách sạn là được rồi.” Hàn Nhã Thanh người cười với thư ký Lý, trả lời một câu rất là tự nhiên.
Thư ký Lý cảm giác rất bất thường, dù sao thì Hàn Nhã Thanh cũng là con gái, chỉ là trợ lý của tổng giám đốc, trực tiếp ở trong nhà của tổng giám đốc thì chắc chắn sẽ không
tiện, tổng giám đốc chắc chắn cũng sẽ không đồng ý.
“Trang viên quá xa, cứ ở khách sạn đi.” Ánh mắt cậu ba Dương lóe lên, đột nhiên hiểu được dụng ý lúc nãy, Hàn Nhã Thanh vội vàng giới
thiệu với thư ký Lý.
Cô thật sự phí hết tâm tư để nghĩ cách tách ra với anh.
Chỉ là sao anh có thể để cô như mong muốn được.
“À, vâng!” Thư ký Lý ngơ ngác, nhưng mà vẫn nhanh chóng đồng ý.
Sao anh ta lại cảm thấy hôm nay tổng giám đốc là lạ, có không vậy ta?
Tổng giám đốc nhà mình đã ngại trang viên quá xa, thư ký Lý liên chọn một khách sạn khá là gần, sau khi đến khách sạn, thư ký Lý liền nhanh chóng đi làm thủ tục nhận phòng.
Lúc thư ký Lý trở về, cậu ba Dương đang đứng ở một bên gọi điện thoại.
“Trợ lý Hàn, đây là thẻ phòng của cô.” Thư ký Lý đưa thẻ phòng đã đặt xong ra trước mặt của Hàn Nhã Thanh, mà trong tay thư ký Lý còn một cái thẻ nữa, đương nhiên là của cậu ba Dương.
Trong đôi mắt của Hàn Nhã Thanh nhiêu hơn mấy phân ý cười, cách làm này của thư ký Lý hoàn toàn nằm trong dự liệu của cô, cũng cực kỳ hợp với suy nghĩ của cô.
“Thư ký Lý, lúc nãy tổng giám đốc đã nói rồi, trời cũng không còn sớm nữa, anh có thể về nghỉ ngơi trước. Anh đưa thẻ phòng của tổng giám đốc cho tôi đi, một lát nữa tôi đưa cho tổng giám đốc là được rồi.” Cậu ba Dương đang gọi điện thoại, bây giờ đứng có hơi xa, Hàn Nhã Thanh cũng câm lấy một cái thẻ phòng khác ở trong tay của thư ký Lý.
“Ừm, được được, cảm ơn trợ lý Hàn nha” Thư ký Lý cũng biết bây giờ đã rất muộn rồi, tổng giám đốc cũng cần phải nghỉ ngơi, hơn nữa anh ta luôn cảm thấy hôm nay tâm trạng của tổng giám đốc không bình thường, làm cho người ta kinh nhạc sợ hãi. Tổng giám đốc cũng đã kêu anh ta trở về rồi, đương nhiên anh ta câu còn không được.
Hơn nữa, tổng giám đốc cũng đã có trợ lý ở bên cạnh, có rất nhiêu chuyện cũng không cần đến anh ta.
Cậu ba Dương đã nói chuyện điện thoại xong, đang đi đến.
“Chông, chúng ta đi vào phòng đi.” Hàn Nhã Thanh cầm thẻ phòng nhìn anh, cười cực kỳ dịu dàng mà ngọt ngào.
Lông mày của cậu ba Dương nhẹ nhàng nhăn lại, anh cảm giác có chút là lạ, có chút không thích hợp, nhưng mà trong lúc nhất thời vẫn chưa thể nói được không thích hợp ở chỗ nào.
Mà Hàn Nhã Thanh đã đẩy vali đi về phía thang máy.
Dương Tầm Chiêu nhìn qua bóng lưng của cô, trong đôi mắt lạnh lùng thâm thúy của ngày thường, giờ phút này lại có chút mờ mịt *** lung, sự hiên dịu và nhẹ nhàng của người phụ nữ vào lúc này khiến cho đáy lòng của anh cực kỳ bất an.
Chuyện mà cậu ba Dương anh làm, trong lòng mình quá rõ ràng, anh biết là lúc trước chuyện anh uy hiếp cô đi công tác với anh vẫn còn chưa qua, cộng thêm việc anh cứng rắn “chia rẽ” cô với bạn thân của cô ở sân bay.
Cậu ba Dương cảm thấy cô không đánh cho anh một trận thì cũng không tệ.
Cô dịu dàng hiền lành như vậy là điêu mà ngay cả nằm mơ anh cũng không dám nghĩ, hơn nữa cậu ba Dương cảm thấy giờ phút này nếu như anh đang nằm mơ thì đây tuyệt đối là một cơn ác mộng, mà không phải là một giấc mộng đẹp.
“Sao vậy? Sao vẫn không chịu đi?” Hàn Nhã Thanh quay người lại nhìn vê phía anh, trên mặt vẫn là nét dịu dàng như gió, vẫn là vẻ ngọt ngào như hoa.
Cậu ba Dương âm thầm hít một hơi, sau đó đi đến cầm vali ở trong tay của cô.
Cậu ba Dương suy nghĩ, mặc kệ cô muốn làm gì với anh thì anh cũng phải nhận lấy, ai bảo anh đã chọc cô làm chi.
Cho nên bây giờ phải biểu hiện tốt một chút mới là con đường đúng đắn.
Hàn Nhã Thanh cũng không nói cái gì nữa, trên mặt vẫn là ánh nắng tươi sáng.
Đi đến bên ngoài phòng, Hàn Nhã Thanh câm lấy thẻ phòng mở cửa ra, sau đó rất ngoan ngoãn rất mềm mại đi vào phòng cùng với cậu ba Dương.
Cậu ba Dương nhìn cô như thế này, con ngươi không nhịn được mà khẽ co rút lại...