Tiểu Hổ đi tra ghi chép giám định DNA năm đó Dương Bạc Vệ làm, quả nhiên rất nhanh đã tra được.
Còn bên phía ông cụ Dương cũng đơn giản, bởi vì ông cụ Dương định kỳ kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện số 1, bệnh viện tìm một cái cớ, để ông cụ Dương đến bệnh viện một chuyến làm kiểm tra.
Tất cả đều tiến hành cực kỳ thuận lợi, chuyện mà Đường Lăng sắp xếp không muốn thuận lợi cũng khó.
Còn cậu ba Dương còn đang đi công tác, đối với chuyện này không biết gì cả, tất cả mọi thứ đều vào tình huống thân không biết quỷ không hay mà tiến hành!
Hàn Nhã Thanh đối với chuyện kinh doanh hoàn toàn không biết gì, nhưng Dương Tầm Chiêu làm cái gì cũng dẫn theo cô, ngay cả họp cũng để cô ngồi ở một bên.
Hàn Nhã Thanh nghe những báo cáo chuyên ngành đó đến buồn ngủ, vốn dĩ mấy ngày nay không có ngủ ngon, cho nên mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi.
Hàn Nhã Thanh ngồi ở bên cạnh Dương Tầm Chiêu, cô ngủ rồi, cơ thể nghiêng vê phía Dương Thầm Chiêu, vốn dĩ Dương Tầm Chiêu đang phát biểu trong cuộc họp đột nhiên dừng lại, nhanh chóng đưa tay ra, nhưng lại cực kỳ nhẹ nhàng đỡ lấy cô, sau đó ôm cô vào trong lòng.
Động tác của anh quá nhẹ nhàng, cho nên Hàn Nhã Thanh không hề phát giác, cứ như thế nằm trong lòng anh, tiếp tục ngủ.
Ánh mắt của mọi người trong cuộc họp đều sắp rớt ra ngoài, vốn dĩ tổng giám đốc dẫn theo một cô gái đến cuộc họp đã đủ khiến bọn họ ngạc nhiên rồi.
Mà động tác dịu dàng vừa rồi của tổng giám đốc, ánh mắt dung túng, khiến bọn họ nghi ngờ người trước mắt rốt cuộc có phải là tổng giám đốc của bọn họ hay không.
Chỉ có thư ký Lý sắc mặt bình thường, không có chịu ảnh hưởng quá nhiều.
Đó là vợ của tổng giám đốc, tổng giám đốc với vợ tốt đó là chuyện bình thường.
Tối qua, anh ta nhìn hiểu rồi, ở trước mặt vợ, tổng giám đốc từ lâu đã không phải là tổng giám đốc khi xưa của bọn họ nữa rồi.
Cho nên bây giờ tổng giám đốc làm ra chuyện gì anh ta cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Tổng giám đốc không nói nữa, mà lúc này cô gái lúc này đang ngủ ngon lành trong lòng tổng giám đốc, người khác cũng không biết nên làm thế nào?
Cuộc họp này có cần họp tiếp nữa không?
“Tiếp tục, nhỏ tiếng một chút.” Dương Tầm Chiêu đè thấp giọng căn dặn một tiếng.
Nếu cô như này cũng có thể ngủ được, chứng minh bọn họ họp không ảnh hưởng đến việc cô ngủ, anh thấy cô từ khi bọn họ bắt đầu họp thì bắt đầu ngủ gật, không ngờ cô coi nơi này thành khúc hát ru.
Sau đó mỗi một người phát biểu đều cố gắng đè thấp giọng nói, đương nhiên khi nói chuyện cũng không nhịn được mà nhìn sang Hàn Nhã Thanh, sợ Hàn Nhã Thanh bị đánh thức vì ồn ào.
Bảo bối của tổng giám đốc, nếu như bị bọn họ đánh thức, bọn họ cảm thấy tổng giám đốc chắc chắn sẽ không tha cho bọn họ.
Sau đó, lời phát biểu của mỗi người đêu cố gắng đơn giản ngắn nhất, có điều bởi vì việc gần đây có hơi nhiều, cuộc họp kết thúc phải hơn một tiếng rưỡi sau.
Nhưng Hàn Nhã Thanh vẫn không có tỉnh.
Dương Tầm Chiêu ra hiệu mọi người rời khỏi, anh lại không nhúc nhích, thậm chí ngay cả tư thế cũng không có thay đổi một chút, sợ anh vừa động thì Hàn Nhã Thanh sẽ tỉnh.
Dương Tầm Chiêu ôm Hàn Nhã Thanh ngồi thêm hơn một tiếng nữa, nhìn thấy sắc trời dần tối lại, nhưng Hàn Nhã Thanh vẫn không có ý muốn tỉnh dậy.
Khóe môi của Dương Tầm Chiêu hơi cong lên lộ ra nụ cười khẽ, khoảng thời gian này anh có phải thật sự làm cô mệt mỏi quá không.
Bây giờ trời đã tối rồi, Dương Tâm Chiêu không thể không gọi cô dậy.
Dương Tầm Chiêu cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên mặt cô.
“Đừng ồn, để em ngủ tiếp.” Hàn Nhã Thanh nửa mơ nửa tỉnh thấp giọng lẩm bẩm một câu, động tác của Dương Tầm Chiêu đột nhiên cứng đờ.
Động tác của Dương Tầm Chiêu dừng lại, anh đột nhiên nhớ đến lần trước, cô dùng ngữ khí như này nói chuyện, bảo bối đừng ồn.
Mà lúc đó, bảo bối cô nói là Đường Minh Hạo.
Như thế lúc này trong lúc nửa mê nửa tỉnh người cô nghĩ tới cũng là Đường Minh Hạo sao?
Nghĩ đến loại khả năng này, sắc mặt của Dương Tầm Chiêu hơi đen lại, mắt cũng hơi nheo lại, bàn tay ôm eo của cô hơi siết chặt vài phần.
Anh phát hiện, đối với cô, thứ bây giờ anh
muốn đã càng lúc càng nhiều.
Anh không chỉ muốn khi cô tỉnh lại người lúc nào nhìn thấy là anh, anh cũng muốn khi cô ngủ người mà cô nghĩ tới cũng là anh.
Nhưng, Dương Tầm Chiêu biết, đó là chuyện không quá có khả năng, người cô nhớ tới khi cô tỉnh cũng không phải anh, người nghĩ tới khi ngủ sao có thể là anh được chứ.
Dương Tầm Chiêu thầm thở dài, lân nữa cúi đầu hôn cô, anh muốn hôn cho cô tỉnh, cô tỉnh rồi ít nhất người nhìn thấy sẽ là anh.
“Dương Tâm Chiêu, anh cút ra, em muốn ngủ.” Chỉ là khoảnh khắc này, cô đột nhiên giơ tay, vỗ anh một cái.
Lực đạo của cô không lớn, có điều Dương Tầm Chiêu vẫn dừng lại, anh tưởng cô đã tỉnh rồi.
Nhưng, khi anh nhìn sang cô, lại phát hiện cô vẫn nhắm nghiền mắt, không có tỉnh.
Dương Tầm Chiêu hơi ngây người, ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái vẫn đang ngủ say, nhất thời có chút ngây ngốc.
Hàn Nhã Thanh đột nhiên nghiêng người, mặt trực tiếp dán vào trong ngực anh, cơ thể co lại trong lòng anh, sau đó lại ngủ.
Cơ thể của Dương Tầm Chiêu cứng nhắc, sau đó khóe môi dần dần cong lên, khẽ mỉm cười.
Điều này có phải biểu thị, anh đã dân dần thay thế vị trí của cái tên Đường Minh Hạo đáng chết đó ở trong lòng cô hay không, cho nên, người bây giờ cô nhớ tới khi ngủ là anh, không phải là cái tên Đường Minh Hạo mà đến bây giờ anh còn không biết người hay quỷ.
Có điều, anh đã cho người đi điều tra chuyện của Đường Minh Hạo đó rồi, đợi anh tra được, anh tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình với cái tên Đường Minh Hạo đó...
Dương Tầm Chiêu không có tiếp tục quấy rầy Hàn Nhã Thanh nữa, đợi đến khi Hàn Nhã Thanh tự nhiên tỉnh dậy thì đã sắp 7 giờ rồi.
Trời đã tối rồi, nhưng Dương Tâm Chiêu không có mở đèn.
Hàn Nhã Thanh mở mắt ra, cái gì cũng không nhìn rõ, cô hơi sững người, vô thức giơ tay, khi sờ vào Dương Tầm Chiêu thì thâm thở phào, chỉ là đột nhiên ý thức đến điều gì đó không đúng: “Dương Tâm Chiêu, nửa đêm anh ngồi ngủ sao?”
Nghe thấy lời nói của cô, Dương Tầm Chiêu không khỏi khẽ cười một tiếng, xem ra cô nhóc này ngủ đến hồ đồ rồi, hoàn toàn không biết đang ở đâu.
Dương Tầm Chiêu rút điện thoại ra, mượn ánh sáng của điện thoại, Hàn Nhã Thanh nhìn rõ rồi, nơi này không phải khách sạn, mà là trong phòng họp.
“Các anh họp xong rồi sao?” Hàn Nhã Thanh vô thức sờ sờ mũi, cảm thấy có hơi xấu hổ.
Cô đã ngủ bao lâu rồi?
“Ừm” Dương Tầm Chiêu trầm thấp đáp một tiếng, không có giải thích quá nhiều.
Nhưng Hàn Nhã Thanh là người thông minh, quan sát tỉ mỉ, lúc này phòng họp chỉ còn hai người bọn họ, không có mở đèn, hơn nữa bên ngoài cũng cực kỳ yên tĩnh, chứng tỏ cuộc họp chắc chắn sẽ kết thúc từ lâu rồi.
“Anh sao không gọi em dậy?” Hàn Nhã Thành càng thấy ngại.
“Gọi rồi, em mắng anh, bảo anh cút ra.” Khi Dương Tầm Chiêu nói lời này, trên mặt vẫn mang theo nét cười, có điều ánh mắt ẩn ẩn thêm vài phần thăm dò, anh muốn biết, trước đó khi cô nói lời đó rốt cuộc là đã tỉnh rồi, hay là đang trong mơ.
Theo anh thấy, hai trường hợp này có khác biệt rất lớn...
“Không phải chứ? Em mắng anh? Em trước giờ không mắng người.” Hàn Nhã Thanh trợn mắt nhìn anh, có chút không tin trước lời anh nói.
Cô trước nay không mắng người, bởi vì bên cạnh có hai đứa trẻ, bình thường nói chuyện cô đều đặc biệt chú ý.