Giữ được mạng sống đã là cảm ơn trời phật rồi? Người đàn ông ban nãy là đại ca giang hồ giết người không ghê tay sao?
"Hừ, giang hồ, nếu là giang hồ thật thì tốt quá rồi... " Sự bối rối ẩn hiện trên khuôn mặt của người đàn ông kia, nói được một nửa thì ông ta chợt im bặt, giọng điệu chứa đầy sự sợ hãi.
Người phụ nữ mập kia nghe thấy ông ta nói vậy thì cũng hoảng hồn, có nghĩa là người này còn đáng sợ hơn giang hồ sao?
Người đó rốt cuộc là ai? Rốt cuộc hôm nay bà đã đắc tội với ai vậy chứ?
Hàn Nhã Thanh vừa mới ôm Đường Vũ Kỳ ra khỏi văn phòng thì Đường Bách Khiêm liền vội đón lấy Đường Vũ Kỳ từ trong lòng cô.
Hàn Nhã Thanh ngẩn người, nhưng cô cũng không nói thêm gì mà chỉ nắm lấy tay Đường Minh Hạo, trông thấy vết thương trên tay bé cô lại thấy xót xa vô cùng.
Xe của Đường Bách Khiêm đỗ trong bãi giữ xe trung tâm thương mại cách đó không xa, Hàn Nhã Thanh đi đến đầu đường, vừa ngẩng đầu là có thể trông thấy tòa nhà Dương Thị cách đó không xa.
Hàn Nhã Thanh nhớ ra lúc trước cô có đồng ý với Dương Tầm Chiêu rằng buổi sáng sẽ tới công ty tìm anh, nhưng bây giờ đã đón hai đứa nhỏ ra rồi, cô đâu thể nào bỏ con trai lại cho đàn anh trông, còn mình thì lại đi gặp Dương Tầm Chiêu được.
Hơn nữa Minh Hạo còn đang bị thương nữa, cô thật sự rất muốn được ở cùng hai bé.
Nếu không thể tới thì nhất định phải gọi một cuộc cho Dương Tầm Chiêu, bằng không với cái tính cách đó không biết anh sẽ làm ra chuyện gì nữa. Hàn Nhã Thanh đưa tay vào túi áo tính lấy điện thoại ra.
Lúc này Đường Bách Khiêm đang đứng song song với cô, trông thấy cô như vậy thì đôi mắt anh ta chợt hơi híp lại, sau đó lại đột nhiên lên tiếng: "Chuyện hôm nay là do Dương Trà My làm, là Dương Trà My muốn làm hại hai bé."
"Chuyện gì vậy? Dương Trà My là ai cơ?" Bàn tay đang định lấy điện thoại của Hàn Nhã Thanh chợt dừng lại, cô vội ngẩng đầu lên nhìn Đường Bách Khiêm. Một khi Hàn Nhã Thanh nghe thấy có người muốn làm hại hai đứa nhỏ thì những chuyện khác đều bị cô gạt sang một bên.
"Vợ chưa cưới của Tịch Xuyên." Đường Bách Khiêm âm thầm thở phào, anh ta rất tự nhiên mà trả lời cô, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng về phía trước chứ không nhìn về phía Hàn Nhã Thanh.
Bởi vì anh ta biết rất rõ năng lực của Hàn Nhã Thanh, nếu giờ nhìn về phía cô thì chắc hẳn cô sẽ nhận ra điều gì đó lạ thường từ trong ánh mắt anh ta.
Lời anh ta nới đều là sự thật cả, không có sai sót gi, nhưng anh ta không muốn để cô biết chuyện lúc nãy anh đã lấy điện thoại của cô đi.
"Tịch Xuyên!" Hàn Nhã Thanh khẽ chau mày: "Nghĩa là chuyện này là nhằm vào Dinh Dinh?"
"Ừ" Đường Bách Khiêm nhẹ giọng đáp lời, anh ta dừng lại một chốc rồi mới quay đầu nhìn về phía cô: "Mấy ngày trước mẹ của Tịch Xuyên đã cho người đi lấy tóc của Minh Hạo, làm xét nghiệm DNA."
Giờ phút này tất cả những cảm xúc không nên có đều đã bị anh xóa sạch, không còn sót lại chút dấu vết nào.
Hơn nữa anh ta cũng biết chuyện đang nói bây giờ đối với Hàn Nhã Thanh là vô cùng quan trọng, quan trọng đến mức khiến cô không còn để ý đến chuyện gì khác nữa.
"Lấy tóc của Minh Hạo? Lấy bằng cách nào chứ?" Trái tim cô chợt run lên, bọn họ tới lấy tóc của Minh Hạo, lỡ đâu làm cậu bé bị thương...
" Mẹ, con không sao đâu, con không bị gì hết, không biết bọn họ lấy lúc nào, con còn chẳng nhận ra nữa kia." Đường Minh Hạo trông thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt của cô thì liên tục an ủi.
Bé Minh Hạo không biết nói dối, nhưng những lời cậu nói bây giờ lại không chút sơ hở nào.
Hàn Nhã Thanh ôm Đường Minh Hạo thật chặt, đúng rồi, bây giờ Đường Minh Hạo không bị sao cả, nhưng cô vẫn không thể kìm được sự sợ hãi trong lòng
mình.
Cô là một người mẹ không làm tròn bổn phận, ngay cả con của mình mà cô còn chẳng bảo vệ được.
Cô thật sự không ngờ rằng mọi chuyện lại phức tạp như vậy, mẹ của Tịch Xuyên lại lấy tóc của Minh Hạo đi làm xét nghiệm sao?
Lấy tóc của con cô đem đi xét nghiệm DNA với Tịch Xuyên, trùng khớp được mới là lạ đó.
Nếu kết quả là không trùng khớp, liệu mẹ của Tịch Xuyên có buông tha cho hai con của cô không?
Nghĩ bằng đầu gối cũng biết là không đời nào.
Không thể cứ để mọi chuyện tiếp diễn
như vậy được, cô tuyệt đối sẽ không để cho con của mình phải chịu bất kỳ sự tổn hại nào.
Cô phải nghĩ ra một kế hoạch thật vẹn toàn.
Cô biết cách tốt nhất để bảo vệ hai con là mau chóng đưa chúng trở về nước M, nhưng chuyện bên Dương Tầm Chiêu còn chưa giải quyết xong, cô phải nắm bắt thời gian mới được.
Tuyệt đối không thể để hai bảo bối của cô gặp nguy hiểm gì.
"Lên xe đã rồi nói." Đường Bách Khiêm đã bế hai đứa nhỏ vào xe từ trước, lúc này anh ta đang đứng cùng Hàn Nhã Thanh ở trước xe, anh biết chỗ này gần với Dương Thị, thế nên cũng không muốn cô cứ đứng ở đây! Anh ta sợ sẽ bị người khác nhìn thấy.
Nhưng mọi chuyện có đôi khi lại vô cùng trùng hợp, đúng lúc này cậu năm Tào lại vừa khéo lái xe đi ngang đây, và khi cậu năm Tào hơi liếc mắt đi lại vừa khéo nhìn sang chỗ hai người họ đang đứng, cậu Năm Tào là cục trưởng cục công an, ánh mắt sắc bén vô cùng, thế nên chỉ cần nhìn thoáng qua là đã nhận ra ngay đó là Hàn Nhã Thanh.
Lúc này, trong văn phòng chủ tịch công ty Dương Thị, đôi mắt tối tắm của Dương Tầm Chiêu khẽ nheo lại, khuôn mặt anh càng lúc càng lạnh đi, càng lúc càng tối sâm lại, anh vừa mới gọi điện thoại, rõ ràng đã đổ chuông, nhưng sau đó cô lại tắt máy.
Cô có ý gì vậy chứ? Không nhận cuộc gọi của anh, còn tắt điện thoại đi nữa!
Bình thường anh luôn nghĩ rằng mình hẳn nên tôn trọng cô, nhưng mỗi lần không tìm được cô, anh chỉ mong có thể gắn một chiếc máy theo dõi trên người cô thôi.
Dương Tầm Chiêu gọi liên mấy cuộc cho Hàn Nhã Thanh, điện thoại cô vẫn luôn tắt máy.
Cô tắt nguồn, Dương Tầm Chiêu tất nhiên không thể liên lạc với cô, nhớ đến lúc trước cô đã từng nói là cô đang ở gần công ty, anh biết cô không bao giờ nói dối mình, nếu cô nói ở ngay gần công ty, vậy chắc chắn cô đang ở gần công ty thật.
Thế là Dương Tầm Chiêu bước xuống lầu định sẽ đi tìm, biết đâu có thể gặp được cô. Cậu năm Tào trông thấy Hàn Nhã Thanh thì bèn dừng xe lại, sau đó vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Dương Tầm Chiêu: “Anh ba, em trông thấy cái cô Đường kia, là cái cô mà lúc ở cục cảnh sát anh chặn lại mà không được đó."
Cậu năm Tào gọi điện tới đúng ngay lúc anh đang xuống lầu.
Nghe cậu năm Tào nói vậy thì đôi mắt anh chợt lóe lên.
Tào Du nói anh ta trông thấy cô Đường?
Tào du không biết cô Đường cũng chính là Hàn Nhã Thanh, nhưng anh lại biết điều đó.
Bây giờ Tào Du nói nhìn thấy cô Đường, vậy chắc chắn là đã trông thấy Hàn Nhã Thanh, hơn nữa đó là Hàn Nhã Thanh khi đã không còn lớp ngụy trang nữa.
Hàn Nhã Thanh tháo bỏ lớp ngụy trang? Vì sao chứ?
Trước mặt anh cô vẫn luôn ngụy trang vô cùng kín kẽ.
Anh từng vài lần thử khiến cô trút bỏ lớp vỏ bên ngoài ấy, nhưng cô vẫn luôn không chịu, hơn nữa cô cũng chưa bao giờ chịu thừa nhận là mình đang ngụy trang cả.
Vậy lúc này đây, lý do gì đã khiến cô lột bỏ lớp mặt nạ kia, để lộ ra dáng vẻ chân thực của mình? Đã vậy còn ở ngay trên đường phố nữa.
Bước chân của Dương Tầm Chiêu chợt dừng lại, nhịp thở cũng trở nên nặng nề hơn.
“Anh ba, anh có đang nghe không?" Cậu năm Trân không nghe thấy tiếng anh trả lời thì cũng không lấy gì làm lạ, vì bình thường khi anh ta gọi điện tới thì anh ba vẫn luôn nói rất ít, thế là cậu năm Tào lại tự mình nói tiếp: "Cô gái kia xinh thật, em vốn chỉ là đi ngang qua, hơi liếc mắt một cái là đã thấy được cô ấy, nhận ra ngay, nhưng mà cô ấy đang ở cùng một người đàn ông, trông anh ta cũng không tệ lắm, có lẽ là bạn trai của cô ấy..."