Vừa xuống xe, Dương Tầm Chiêu cũng nhìn thấy Hàn Nhã Thanh đã xuống xe, đôi mắt anh lập tức híp lại, bước mấy bước đã đứng trước mặt cô.
Lúc này, xe của Đường Bách Khiêm đã đi xa rồi.
Tài xế dừng xe phía sau Dương Tầm Chiêu, vì Dương Tầm Chiêu còn chưa trả tiền xe mà tài xế lại không dám mở miệng đòi.
Từ góc độ của mình nhìn sang, tài xế chỉ thấy một người phụ đứng trước mặt Dương Tầm Chiêu, khóe môi tài xế hơi giật giật, chẳng trách đuổi theo thục mạng như thế, đây đang tranh phụ nữ mà. Người đàn ông liều mạng đuổi theo người phụ nữ, chứng tỏ cô đối với anh ta rất quan trọng.
Đúng như Hàn Nhã Thanh nghĩ, cô xuống xe thì Dương Tầm Chiêu sẽ không tiếp tục đuổi theo Đường Bách Khiêm nữa.
Dương Tầm Chiêu đứng trước mặt Hàn Nhã Thanh, nhìn cô chằm chằm, môi mim lại, không hề nói gì, nhưng ánh mắt càng ngày càng u ám, lửa giận nơi đáy mắt càng ngày càng đậm.
Dương Tầm Chiêu nhìn gương mặt của Hàn Nhã Thanh, thấy cô đã lại khôi phục lớp ngụy trang bình thường.
Tào Du chắc chắn không biết Mrs Đường chính là Hàn Nhã Thanh, nếu không, Tào Du sẽ không lừa anh.
Nên anh có thể hoàn toàn khẳng định trước kia cô không hề ngụy trang, chắc chắn không phải dáng vẻ như lúc này.
Vậy là do nhìn thấy anh đuổi theo nên cô mới ngụy trang sao
Khi gặp Đường Bách Khiêm thì ăn vận xinh đẹp, khi nhìn thấy anh thì lại ngụy trang thành dáng vẻ này sao.
Cô được lắm.
Nếu anh không đuổi tới, cô định cùng Đường Bách Khiêm đi đâu?
Cô có thể bỏ đi với Đường Bách Khiêm hay không?
Nghĩ vậy, ánh mắt Dương Tầm Chiêu lập tức bùng lên lửa giận.
Đối mặt với ánh mắt này của anh, Hàn Nhã Thanh cảm thấy sợ hãi. Lúc này, ánh mắt anh thật đáng sợ, mà sự trầm mặc của anh càng khiến người ta kinh hãi.
Anh không hề nói gì nên Hàn Nhã Thanh không thể đoán được suy nghĩ của anh, cũng không dám nói lung tung. Dù sao việc xảy ra hôm nay quá phức tạp.
"Thưa, thưa anh, anh còn chưa trả tiền xe..." Tài xế thấy Dương Tâm Chiêu vẫn đứng bất động, hoàn toàn không có ý định trả tiền, nên dù sợ hãi Dương Tầm Chiêu, anh ta vẫn đành phải nhắc nhở. Hiện việc làm ăn khó khăn, mà anh ta còn phải nuôi sống gia đình.
Dương Tầm Chiêu dường như không hề nghe thấy lời tài xế, anh không hề động đậy, giống như người vừa ngồi xe của người ta không phải anh.
Anh vẫn đứng đó bất động, cũng không hề đáp lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh ngẩn người, nhanh chóng rút một tờ 200 nghìn đưa cho tài xế: "Không cần trả lại đâu."
Cô biết chắc Dương Tầm Chiêu đuổi theo cô từ cửa hàng Quảng Dụ tới. Đi xe đoạn đường này chắc cũng mất tâm 100 nghìn, nhưng giờ Hàn Nhã Thanh chỉ hi vọng tài xế này nhanh chóng rời đi.
Khi tài xế nhận tiền, nhìn thấy dáng vẻ Hàn Nhã Thanh thì hết sức sửng sốt, vẻ mặt không che giấu được sự kinh ngạc.
Tài xế không hê nghĩ tới người đàn ông đẹp trai và khí thế như thế lại liều mạng đuổi theo một người phụ nữ xấu như vậy.
Liều mạng chỉ để đuổi theo một người phụ nữ xấu như vậy sao? Người đàn ông này chắc đầu óc có vấn đề rồi.
Nhưng tài xế vẫn nhanh chóng nhận tiền, rời đi.
Dương Tầm Chiêu vẫn chằm chằm nhìn Hàn Nhã Thanh, không nói gì.
Hàn Nhã Thanh âm thầm hít sâu một hơi, cô còn phải đối mặt với anh, đây mới chuyện nhức đầu nhất...
Hàn Nhã Thanh tiếp tục ngước mắt nhìn Dương Tầm Chiêu.
Dương Tầm Chiêu vẫn đứng nguyên không nhúc nhích, khóe môi vẫn mím chặt, nhìn cô, không nói gì.
"Chúng ta đi về trước đi." Rốt cuộc Hàn Nhã Thanh không chịu được nữa, đành mở miệng trước, có chuyện gì trở về rồi hãy nói.
"Trở về? Về đâu? Nếu anh không đuổi theo thì em định đi đâu thế?" Dương
Tầm Chiêu vẫn đứng im, nhưng đã bắt đầu mở miệng nói chuyện, có điều âm thanh rõ ràng rất lạnh lùng.
Nếu anh không đuổi theo thì chắc cô sẽ không trở về?
Hàn Nhã Thanh giật mình, nếu anh không đuổi theo, chắc chắn cô sẽ tiễn đàn anh và hai cục cưng đi sân bay rời đi.
Nhưng lời này của Dương Tầm Chiêu nghe có vẻ hơi kỳ lạ, ý của anh nghe như cô định "bỏ trốn và bị anh bắt lại vậy.
"Hôm nay một người bạn của em sẽ rời khỏi đây, em đi tiễn họ mà thôi." Hàn Nhã Thanh nhìn dáng vẻ anh lúc này, biết nếu mình không giải thích rõ ràng, thì với tính tình của anh e là anh sẽ ở lỳ đây không đi.
Hàn Nhã Thanh nói đều là sự thật, đúng là cô định đi tiên đàn anh, tất nhiên còn có hai cục cưng nữa, tiễn đàn anh và hai cục cưng xong cô chắc chắn sẽ trở về.
"Bạn bè, bạn bè gì?" Dương Tâm Chiêu híp mắt lại. Bạn bè bình thường có thể cân cô tốn công tốn sức như vậy sao? Đi gặp mặt còn phải tháo bỏ ngụy trang, còn phải ăn vận đẹp đẽ, cần trang điểm lộng lây?
Trước mặt anh cô cũng chưa từng ăn mặc trang điểm xinh đẹp như vậy.
Giờ đây, cậu ba Dương để ý nhất chính là điểm này, hơn nữa anh còn phát hiện hôm nay cô mặc một bộ váy rất tinh xảo.
Bình thường cô chưa từng mặc váy như thế trước mặt anh. Thật ra trong tủ quần áo ở phòng anh treo rất nhiều quần áo mới của cô, nhưng cô chưa hề mặc lần nào.
Trước nay, trước mặt anh, cô chưa từng để ý những điều này, hoặc là phải nói, trước mặt anh cô luôn cố hết sức làm cho mình xấu xí.
Nhưng Hàn Nhã Thanh nói chỉ đi tiễn, không phải rời đi cùng, câu nói này đã xóa bớt lửa giận trong lòng Dương Tầm Chiêu.
"Có gì khác biệt sao?" Hàn Nhã Thanh nhíu mày, thân phận đàn anh cần giữ bí mật, nên cô không tiện nói nhiều với anh, nhưng cô không hề cảm thấy có gì khác biệt, dù là ai, cô cũng sẽ tiễn đến sân bay rồi trở vê.
Vì anh mà ngay cả hai cục cưng của mình cô cũng "Bỏ qua."
"Em cứ nói đi?" Dù Hàn Nhã Thanh cảm thấy điều này hơi khó tin, nhưng phản ứng của Dương Tầm Chiêu thật khiến cô cảm thấy như vậy.
Nói thật, lúc đầu, Dương Tầm Chiêu cho là như vậy, nhưng vừa nãy cô nói chỉ đi tiễn người, anh lập tức tin tưởng cô.
"Em dám." Bị cô đoán đúng tâm tư, Dương Tầm Chiêu chợt cảm thấy mất tự nhiên, anh đành trừng cô để che giấu bối rối của mình.
Hàn Nhã Thanh giật mình, có dám hay không vấn đề này cô chưa từng nghĩ đến, nhưng cô sẽ không đi, ít nhất sẽ không rời đi như thế.
Dù sao giữa bọn họ đã có thỏa thuận, chuyện cô đồng ý với anh còn chưa làm được thì làm sao cô có thể cứ vậy rời đi chứ.
Chỉ là dáng vẻ Dương Tâm Chiêu bây giờ, với tính cách của anh, chuyện hôm nay e là sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.
Nên tiếp theo chờ đợi cô...