Sao ông cụ Cố có thể chịu đựng sỉ nhục như thế chứ?
Nhưng ông cụ Cố tức giận cũng không thể làm chuyện gì trước mặt mọi người.
Lúc này, mọi người đều sợ ngây người, nhất thời chưa lấy lại phục hồi.
"Này, Cố Chính Tân thua sao?" Có người thật sự khó tin, không nhịn được nhỏ giọng hỏi một câu.
"Ừ, cô cả ngốc nhà họ Hàn thắng." Có người đột nhiên nói một câu như vậy, người kia nói vô ý nhưng mọi người nghe thấy lại có một ý nghĩa khác.
Một quán quân thế giới lại thua một cô gái ngốc không biết chơi cờ.
Xem ra Cố Chính Tân cũng chỉ như thế!!
"Quan Thế Âm đại từ đại bi hiển linh sao?" Bà cụ Đường quá vui vẻ, nhất thời chưa lấy lại tinh thần, ngơ ngác nói một câu như vậy.
"Ừ.' Ông cụ Đường phối hợp trả lời một câu.
"Ông đừng hù tôi, rõ ràng cô bé có bản lĩnh." Bà cụ Đường mới thật sự phục hồi tinh thần, không vui nhìn ông cụ Đường một cái.
"Cô ta, cô ta lại thắng, đây là chó ngáp phải ruồi sao?" Ông cụ Dương cũng hoàn toàn khiếp sợ, nhưng ông cảm thấy Hàn Nhã Thanh chỉ là chó ngáp phải ruồi.
Ông không tin Hàn Nhã Thanh có thể thắng Cố Chính Tân.
"Chơi tiếp, ba ván thắng hai." Cả đời Cố Chính Tân suôn sẻ, chưa từng gặp khó khăn, cho nên cậu ta không chấp nhận được chuyện mình thất bại.
Cậu ta không chấp nhận được sự thật mình thất bại, càng không chấp nhận được mình thua bởi một cô gái vừa xấu vừa ngốc.
Thật ra đa số mọi người đều nghĩ Hàn Nhã Thanh chó ngáp phải ruồi, đương nhiên ông cụ Cố cũng nghĩ vậy.
Cố Chính Tân sẽ không hiểu, cậu ta so sánh với Hàn Nhã Thanh thì càng thua thê thảm, bởi vì Hàn Nhã Thanh không chỉ dựa vào kỹ năng chơi cờ mà còn cô còn có sở trường về tâm lý, so với cậu ta lộ nhiều sơ hở thì Hàn Nhã Thanh càng nắm xác suất chiến thắng cao hơn.
Hàn Nhã Thanh ngước mắt nhìn Cố Chính Tân một cái, nói thật cô không muốn bắt nạt người khác quá đáng.
Thua một lần thì Cố Chính Tân mất mặt nhưng còn có thể tìm bậc thang đi xuống, nếu lại thua một trận nữa thì thật sự rất xấu hổ.
"Cô bé này vẫn còn chút bản lĩnh, vừa rồi mọi người xem rất vui vẻ, hai người chơi tiếp một ván đi." Nhưng lúc này ông cụ Cố lên tiếng, bên ngoài nói rất dễ nghe, nhưng trong lòng mọi người biết rõ mục đích của ông cụ Cố.
Ông cụ Cố khẳng định Hàn Nhã Thanh có thể thắng là vì chó ngáp phải ruồi, ông ta chắc chắn nếu chơi tiếp thì Cố Chính Tân sẽ thắng.
Con ngươi Hàn Nhã Thanh, trong lòng cười thầm, cô có nghe bẫy ba, bẫy mẹ nhưng lần đầu tiên nhìn thấy ông nội bẫy cháu
trai.
Làm vậy có được hay không?
Cô có chút không đành lòng, ông nội này đúng là nhẫn tâm.
Nhưng dưới tình huống này, ông cụ Cố đã lên tiếng, nếu cô không nghe thì có phải xử lý cô tại chỗ hay không? Nhà họ Cố kiêu ngạo ngang ngược, thật sự rất có thể làm chuyện độc đoán như vậy.
Vì thế cô suy nghĩ cho mạng nhỏ của mình, miễn cưỡng chơi tiếp.
Hàn Nhã Thanh nghĩ vậy thì không đứng dậy, xem như miễn cưỡng đồng ý.
Mọi người cảm thấy ông cụ Cố cậy lớn bắt nạt bé, nhưng không dám nói bậy, dù sao người bình thường không thể chọc nổi nhà họ Cố, huống chi Cố Chính Tuân đã sớm là người đứng đầu cả tám gia tộc lớn nhất.
Ông cụ Đường không sợ nhà họ Cố, nhưng ông thấy Hàn Nhã Thanh đồng ý thì không nói thêm gì nữa, đôi mắt càng thêm chờ mong.
Tuy rằng cô bé kia nhìn có vẻ miễn cưỡng đồng ý, nhưng ông cảm thấy trong lòng cô bé không hề có sự miễn cưỡng, hơn nữa ông thấy cô rất có lòng tin.
Cô bé này đúng là thú vị!!
"Còn muốn
chơi tiếp? Lần này cô bé sẽ thăng sao?” Lúc này bà cụ Đường vừa lo lắng vừa kích động.
"Không biết, hay là bà lại cầu xin Quan Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi?" Ông cụ Đường nhìn dáng vẻ của bà cụ thì hơi cười khẽ, nửa thật nửa giả trêu ghẹo.
"Ừ, có thể, thà rằng tin là có, không tin là không." Kết quả bà cụ Đường vẫn nghiêm túc cầu xin.
Ông cụ Đường không nhịn được lắc đầu, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, mặc dù vợ ông đã hơn bảy mươi tuổi nhưng vẫn là bảo bối của ông.
Ván thứ hai bắt đầu Hàn Nhã Thanh vẫn nhẹ nhàng như mây gió, mà Cố Chính Tân rõ ràng hơi vội vàng, cũng có chút khô khan.
Mà người xem người cũng không còn không quan tâm như lúc trước, trên mặt đều căng thẳng.
Lần này Cố Chính Tân vô cùng nghiêm túc từ đầu, nhưng ván cờ bày ra, cũng không có kết quả như ông cụ Cố mong muốn
thấy Cố Chính Tân thắng, lập tức đánh bại Hàn Nhã Thanh.
Một bán cờ bắt đầu rất kịch liệt, hai người không phân cao thấp, ngang tài ngang sức.
Dù sao Cố Chính Tân cũng là quán quân thế giới, tất nhiên cũng có bản lĩnh, ván thứ nhất Hàn Nhã Thanh có thể thắng vì Cố Chính Tân khinh địch, nguyên nhân khác là vì Hàn Nhã Thanh có thể nhìn thấu suy nghĩ của Cố Chính Tân.
Nhưng ván này, ngay từ đầu Cố Chính Tân đã dùng toàn lực, nếu Cố Chính Tân luôn phát huy ổn định, Hàn Nhã Thanh muốn thắng cậu ta thì thật sự rất khó khăn.
Nhưng Cố Chính Tân quá mong chiến thắng, đánh mãi không xong thì trong lòng nóng nảy, lại nhìn thấy dáng vẻ Hàn Nhã Thanh vẫn nhẹ nhàng thoải mái thì anh càng nôn nóng không thể bình tĩnh lại.
Ông cụ Cố là người căng thẳng nhất, hai mắt ông ta thỉnh thoảng nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, mang theo sự sắc bén hung ác, muốn dùng ánh mắt làm cho Hàn Nhã Thanh sợ hãi, hỗn loạn.
Không thể không nói ánh mắt sắc bén của ông cụ Cố rất đáng sợ.
Chỉ tiếc không hề ảnh hưởng đến Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh vốn có tính cảnh giác cao, sao có thể không cảm nhận được ánh mắt đó của ông cụ Cố chứ, cô vốn không
muốn để ý tới, nhưng cô nghĩ đến nhà họ Cố thật sự quá kiêu ngạo, khinh người quá đáng.
Hàn Nhã Thanh cong khóe môi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía ông cụ Cố, ông cụ Cố thấy Hàn Nhã Thanh ngẩng đầu nhìn mình thì lập tức nheo mắt lại, trong con ngươi tràn đầy sự tàn nhẫn, ông ta nghĩ một cô bé đối diện với ánh mắt này sẽ bị dọa sợ muốn chết.
Ông ta dọa chết cô bé này, để xem cô chơi cờ thế nào.
Hàn Nhã Thanh nhìn ông ta thì ngẩn người, ngay sau đó nhẹ nhàng cười, nụ cười vô cùng tự nhiên.
Ông cụ Cố sửng sốt, ông ta không ngờ chẳng những Hàn Nhã Thanh không bị dọa sợ mà ngược lại còn cười với mình.
Ngay cả đàn ông nhìn thấy ánh mắt của ông ta cũng sợ hãi, sao cô bé này lại không hề sợ hãi chút nào vậy.
Lúc ông cụ Cố kinh ngạc thì Hàn Nhã Thanh cong khóe môi nói: "Ông cụ Cố, ông không nhìn bàn cờ mà vẫn luôn tôi như vậy, người không biết còn tưởng rằng ông muốn tôi thắng đấy."
Hàn Nhã Thanh dừng lại, sau đó đưa tay chỉ vào Cố Chính Tân rồi nói thêm một câu: "Cậu ta mới là cháu trai của ông."