Vậy tiếp theo, cô có thể cân nhắc đến chuyện ly hôn rồi phải không?
Thật ra lúc nãy cô có đem bản thỏa thuận kết hôn đã ký với Dương Tầm Chiêu đến, nghĩ rằng nói không chừng sẽ hữu dụng, nhưng mọi chuyện diễn ra quá suôn sẻ, cho nên cũng không cần thiết lấy bản thỏa thuận đó ra.
“Chuyện này, cháu có thể bàn kỹ lại không?” Thấy Hàn Nhã Thanh không trả lời, ông cụ Dương càng thêm lo lăng.
Hàn Nhã Thanh ngước mắt lên nhìn ông cụ Dương, thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt của ông, trong lòng cô có chút buồn cười, nhưng vẫn đáp lại một câu: "Được ạ."
Chuyện này vốn dĩ đã được cô và Dương Tầm Chiêu bàn bạc xong rồi, cảm giác căng thẳng trước kia là do cô cố ý tạo ra cho ông cụ Dương xem, Dương Tầm Chiêu không phải thực sự không muốn Dương Thị.
Cho nên, tất nhiên là không thành vấn đề, cũng tuyệt đối không thành vấn đề.
Hàn Nhã Thanh cất tập tài liệu đi, trong lòng thâm nghĩ, đợi Dương Tầm Chiêu trở vê có thể cho anh một sự bất ngờ rồi.
Hàn Nhã Thanh vừa ra khỏi phòng sách thì điện thoại của cô vang lên, nhìn thấy dãy số hiển thị trên đó, cô sửng sốt một hôi rồi nhanh chóng nhận điện thoại.
“Thanh Thanh, bây giờ em có tiện không?” Trong giọng nói của Nhạc Hồng Linh có chút lo lắng.
“Sao thế ạ?” Hàn Nhã Thanh cầm chặt điện thoại, trong lòng đột nhiên có loại dự cảm không lành.
"Minh Hạo bị bệnh phải nhập viện, là bệnh viêm ruột thừa. Không có nguy hiểm gì, chỉ là Minh Hạo vẫn còn nhỏ. Lúc này, thằng bé chắc chắn hy vọng em ở bên cạnh thằng bé. Em xem có thể trở vê một chuyến không?" Nhạc Hồng Linh cũng biết tình hình của Hàn Nhã Thanh, nhưng thằng bé bị bệnh, cô ấy thấy rất đau lòng, cho nên không thể không gọi điện cho Hàn Nhã Thanh.
“Được, em sẽ lập tức về ngay.” Hàn Nhã Thanh nhanh chóng đáp lại, tay câm điện thoại lại càng chặt hơn. Bé con Minh Hạo nhà cô nằm viện, cô đương nhiên phải về, phải lập tức về ngay.
Giờ phút này,
Cúp điện thoại, Hàn Nhã Thanh tức tốc đi ra ngoài, vừa đi vừa dùng điện thoại tra vé máy bay.
Hôm nay còn một chuyến máy bay từ thành phố A đến nước M. Chuyến bay bay lúc hơn 5 giờ chiều, bây giờ là chưa đến 12 giờ, còn phải đợi vài tiếng nữa.
Nhưng Hàn Nhã Thanh không còn cách nào khác, đành phải đặt vé trước.
Hàn Nhã Thanh đã ra khỏi nhà họ Dương nhưng trong lòng vẫn không có cách nào bình tĩnh được, cô luôn tự an ủi bản thân rằng Minh Hạo sẽ không sao đâu. Viêm ruột thừa chỉ làm một cuộc phẫu thuật nhỏ, hơn nữa vẫn có thể không cân làm phẫu thuật. Mẹ cô nói lúc còn bé cô đã từng bị viêm ruột thừa một lân. Lúc đó cũng làm điều trị duy trì, nhiều năm rôi cô cũng không thấy tái phát nữa.
Nhưng dù có tự an ủi mình như thế nào thì cô vẫn không nhịn được lo lắng, không khỏi đau lòng, chẳng qua là không còn lo lắng như lúc nãy nữa.
Đúng lúc này, điện thoại của cô lại vang lên, Hàn Nhã Thanh nhìn thấy cuộc gọi của Dương Tầm Chiêu thì sửng sờ một lúc.
Dương Tầm Chiêu gọi cho cô lúc này là đã biết cô đã giúp anh lấy được cổ phần của Dương thị rồi phải không? Hàn Nhã Thanh cảm thấy rất có khả năng.
Với năng lực của Dương Tầm Chiêu, chỉ cần anh muốn biết chuyện gì, thì tuyệt đối có thể biết được trước tiên.
Hàn Nhã Thanh nghĩ, anh đã biết chuyện rồi, lúc này gọi điện cho cô không biết sẽ nói gì đây?
Nhưng mà, theo thỏa thuận của bọn họ thì bọn họ cũng nên ly hôn rồi.
Tất nhiên, có thể giúp anh có được Dương thị, nói chung cũng là một chuyện vui.
Hàn Nhã Thanh thâm thở dài, nhanh chóng trả lời điện thoại: "Alo."
Âm thanh của cô rất nhẹ nhàng, tâm trạng lúc này đã ổn định lại, cũng không có gì bất thường.
Hàn Nhã Thanh vốn muốn đợi anh trở vê sẽ cho anh một
sự bất ngờ, đương nhiên, nếu bây giờ anh biết rôi thì bất ngờ cũng nên nhận được.
Bây giờ Minh Hạo bị bệnh, cô phải ở bên Minh Hạo, còn không biết đến khi nào mới trở về, Hàn Nhã Thanh nghĩ mình nên giải thích với anh một chút.
Chỉ là, Hàn Nhã Thanh còn chưa mở miệng giải thích thì giọng nói của Dương Tầm Chiêu đã truyên đến: "Thanh Thanh, bây giờ em đến công ty một chuyến, trong két sắt của anh có một cái USB, em hãy gửi tư liệu trong đó đến cho anh."
Mặc dù giọng nói của Dương Tầm Chiêu rất bình tĩnh, nhưng Hàn Nhã Thanh có thể nghe ra được anh có chút nóng vội, nếu không thì anh cũng không thể cho cô đi được, cho nên, cô không nói thêm gì nữa, đáp: "Vâng."
“Anh đã gửi email của anh đến điện thoại em rồi, em gửi xong thì gọi cho anh nhé.” Dương Tầm Chiêu chậm rãi dặn dò một câu.
“Vâng.” Hai mắt Hàn Nhã Thanh lóe lên, cô nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
“Không gấp lắm, trên đường nhớ chú ý an toàn.” Sau đó Dương Tầm Chiêu lại nhẹ nhàng dặn dò một câu.
“Vâng.” Hàn Nhã Thanh vốn tưởng rằng Dương Tâm Chiêu rất vội, nhưng nghe thấy những lời anh nói lúc này, cô lại cảm thấy dường như anh không vội lắm.
"Mới không gặp nửa ngày mà đã ngoan như vậy? Nếu mỗi tối đều ngoan như vậy thì tốt rồi." Trong điện thoại truyên đến tiếng cười mơ hô của Dương Tầm Chiêu.
Hàn Nhã Thanh: ”..."
Vừa rôi sao cô lại cảm thấy anh rất gấp chứ? Thực sự là gặp quỷ rôi.
Người này lúc gọi điện thoại cũng không quên trêu chọc cô!
Nghĩ đến mỗi đêm anh đều liều mạng lăn qua lăn lại với cô, Hàn Nhã Thanh trực tiếp cúp điện thoại, không muốn quan tâm đến anh nữa.
Bên kia, Dương Tầm Chiêu nhìn điện thoại đã bị cúp, khóe môi vẫn còn cười nhẹ.
Tiểu lục tử nhìn nụ cười trên mặt ông chủ của mình như thể nhìn thấy quái vật vậy, bây giờ người của đối phương chỉ kém chĩa súng lên đầu bọn họ thôi
Ông chủ của anh ta còn có thể liếc mắt đưa tình phụ nữ, lại còn cười ra tiếng nữa chứ?
Nhưng mà, Tiểu Lục Tử cũng biết, nếu ông chủ có ở đây thì tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì, mặc dù đối phương có đông người, trông rất đáng sợ, nhưng bọn họ tuyệt đối không có gan động thủ.
Những người này chỉ muốn lấy được thứ đó ở chỗ ông chủ, đương nhiên, nếu không phải những người này bắt người của bọn họ thì ông chủ cũng sẽ không ngôi đây thương lượng với họ đâu.
Vì vậy, cũng không có ai có thể ngăn cản ông chủ liếc mắt đưa tình, tất nhiên, tiểu lục tử cảm thấy ông chủ làm như vậy có thể vì không muốn người ở đầu dây bên kia nghe ra gì đó, hoặc không muốn người ở đầu dây bên kia lo lắng.
Tiểu lục tử đã đoán đúng!!
Thực ra, Dương Tầm Chiêu đã bảo thư ký Lưu đi làm chuyện này rôi, nhưng do máy bay của thư ký Lưu bị trễ giờ, đối phương nói rằng nếu không thấy được đồ sẽ giết người của họ.
Nên Dương Tầm Chiêu mới gọi điện cho Hàn Nhã Thanh, anh thật sự không muốn Hàn Nhã Thanh lo lắng.