Bây giờ trong lòng Dương Tầm Chiêu lại thêm vài phần ai oán, cô ấy ghê gớm thật.
Dương Tầm Chiêu cảm thấy cô ấy đúng là cái đồ ăn cháo đá bát, anh nuôi cô lâu như thế mà cô vẫn chưa chịu thân thiết với
anh.
“Hôm nay bà nội của cháu gọi con bé đến, nhà họ Cố tổ chức buổi lễ nên bà nội gọi con bé đi cùng, hôm nay nhà họ Cố xảy ra nhiều chuyện lắm, sau khi trở vê cháu hỏi nói đi, mới từ nhà họ Cố trở vê không bao lâu thì nó đã đi rồi, bà nội cháu nói nói đi gấp lắm, chắc hẳn là có chuyện gấp gì đó, tài xế đến đón nó đấy. Sau đó tài xế bảo nó lên thẳng công ty.” Những lời ông cụ Dương nói vào lúc này đều là thật cả, nhưng ông vẫn giấu giếm vài điêu, những thứ ông giấu đều là những thứ quan trọng nhất.
Ông cụ Dương ngập ngừng một lúc rồi cố ý bổ sung thêm vài câu: “Đúng rồi, cháu không có ở công ty mà con bé lên công ty
làm gì thế? Nó chỉ là một đứa con gái thôi, lại không phải là người trong công ty, tùy tiện lên công ty có ra gì không? Cháu không quản người phụ nữ của mình à, cháu nói xem nó chẳng hiểu cái gì hết mà lên công ty làm gì? Nó...”
Lúc ông cụ nói những lời này, trong giọng nói còn cố ý để lộ ra vẻ bất mãn, bởi vì những lời ông cụ đang nói đều không phải là giả nên chẳng chột da chút nào, mà ngược lại còn nói một cách hùng hồn nữa kìa.
Bây giờ Dương Tầm Chiêu không thích nghe người khác chỉ trích vợ của mình, đến ông cụ Dương cũng không được, vừa nghe thấy ông cụ tỏ vẻ bất mãn với Hàn Nhã Thanh, đôi mắt anh đã tối sâm xuống, anh bèn cúp máy ngay.
Sau khi Dương Tâm Chiêu cúp máy, ông cụ Dương lập tức hít sâu một hơi, khi nãy nguy hiểm thật.
Xét trên một phương diện nào đó, những lời ông cụ nói lại trùng hợp với chuyện của Dương Tầm Chiêu.
Dương Tầm Chiêu nghĩ có lẽ Hàn Nhã Thanh vội vàng bỏ đi sau khi nhận được cú điện thoại của anh, cô ấy lên thẳng công ty ngay sau đó.
Nếu là như vậy thì chuyện này chẳng có vấn đề gì nữa cả, Dương Tầm Chiêu mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Mặc dù đã giải quyết xong chuyện của kẻ định, cũng đã tóm gọn người của bọn chúng rồi, nhưng bên này vẫn còn một vài
chuyện đợi anh đến giải quyết, những chuyện khác anh có thể vứt đó không màng, nhưng cái chết của Nguyễn Chí vẫn phải để anh đích thân xử lý mới được.
Nguyễn Chí đã đi theo anh mười năm rồi, những chuyện trong nước C đều do Nguyễn Chí thay anh giải quyết, vì cứu anh nên Nguyễn Chí mới mất mạng.
Có lẽ Nguyễn Chí biết ơn anh vì đã trọng dụng mình, nhưng anh ta lại có ơn cứu mạng với Dương Tâm Chiêu, bây giờ anh ta còn mất đi tính mạng, đương nhiên anh không thể nào không quan tâm đến được.
Ít nhất thì anh cũng phải đem xương cốt của Nguyễn Chí trở về, tự tay giao lại cho người thân của Nguyễn Chí.
Mai là ngày thứ ba sau khi Nguyễn Chí qua đời, hôm nay giải quyết êm xuôi hết thảy mọi chuyện thì ngày mai có thể hỏa táng.
Ngày mai, đợi sau khi giải quyết xong chuyện của Nguyễn Chí thì anh sẽ lập tức trở về ngay, lần này đi công tác, anh cứ thấy thấp thỏm bất an, điện thoại của Hàn Nhã Thanh không gọi được thì anh không sao yên lòng cho nổi.
Với lại cũng không thể gọi cho thư ký Lưu được, Dương Tầm Chiêu nghĩ ngợi một lúc rồi lại gọi cho thư ký Lưu một cuộc.
Dương Tầm Chiêu biết, có một một vài chuyện hỏi thư ký Lưu là nhanh nhất, ngắn gọn nhất.
Điện thoại của thư ký Lưu vẫn không gọi được, anh ta đã say tí bỉ, choáng váng từ lâu rồi, sau khi đưa anh ta về nhà thì Tịch
Xuyên cũng rời đi.
Điện thoại của thư ký Lưu nằm trong cặp, anh ta vốn không hề nghe thấy.
Đôi mắt đang híp lại của Dương Tầm Chiêu hơi tối đi, đến điện thoại của anh mà còn không dám nghe máy, xem ra thư ký Lưu không còn muốn giữ chức nữa.
Đương nhiên, bây giờ Dương Tầm Chiêu vẫn còn chưa biết thư ký Lưu làm ra chuyện kinh thiên động địa sau lưng mình, chứ bằng không...
Dương Tầm Chiêu lại gọi cho Hàn Nhã Thanh mấy cuộc nhưng vẫn luôn báo máy bận, Dương Tầm Chiêu nghĩ, chắc hẳn bây giờ cô ấy đang ở nhà? Bởi thể, anh lại gọi điện về nhà.
Nhưng điện thoại trong nhà đổ chuông mãi vẫn
không có ai nghe, dì Lưu xin nghỉ rồi, vừa khéo cũng không có ở đây.
Dương Tầm Chiêu biết, lúc anh không có nhà thì cô ấy cũng sẽ không trở về, anh còn nhớ rõ lân trước, ngày nào cô ấy cũng gọi điện cho anh là để trở về nhà trước khi anh về, buổi sáng sau khi anh đi thì cô ấy lại rời đi.
Đã có những lần trải nghiệm trước đó rồi, cô ấy không về nhà khi anh không có mặt cũng khiến cho Dương Tầm Chiêu thấy
bình thường.
Anh không biết cô bận bịu gì từ sáng đến tận tối? Không biết có chuyện gì lại rối ruột rối gan đến thế?
Dương Tầm Chiêu nhớ đến chuyện này là thấy phiền muộn, nhưng anh vẫn tin tưởng cô, cô sẽ không làm chuyện gì có lỗi với anh đâu.
Anh cũng tin rằng vấn đề cổ phần Dương thị chưa giải quyết xong thì cô sẽ không ly hôn.
Lần này anh đến nước C, Thạch và Cố Ngũ đều đi theo anh, bởi vì mỏ khoáng xảy ra chuyện, những người ấy đã cho nổ vài mỏ khoáng, chôn vài người để tạo nên sự hỗn loạn, Thạch và Cố Ngũ đi giải quyết chuyện mỏ khoáng chứ không đi theo anh, hơn nữa bọn họ cách nhau cũng khá xa.
Trong thành phố A, bình thường anh sẽ liên lạc với Thạch và Cố Ngũ, còn cách thức liên lạc với cấp dưới anh lại chẳng có.
Bây giờ có thể Thạch và Cố Ngũ đều dưới mỏ khoáng, điện thoại cũng không gọi được.
Không thể không nói tất cả mọi thứ đều trùng hợp, có thể có vài chuyện thật sự là ý trời.
Dương Tâm Chiêu thâm híp sâu một hơi, bây giờ cách xa cô ấy, không nhìn thấy cô ấy, rốt cuộc anh vẫn không tài nào yên tâm.
May mà chỉ còn mấy tiếng đồng hồ nữa là trời sáng rồi, đợi đến khi trời sáng, anh có thể hỏa táng thi thể Nguyễn Chí.
Vào giây phút này rốt cuộc Dương Tầm Chiêu đã hiểu cái gì gọi là ngày dài như năm, cái gì gọi là nóng lòng về nhà.
Ở nước C, trời vẫn còn chưa sáng, Dương Tầm Chiêu đã gọi người đem thi thể đi hỏa táng.
Sau khi giao hết tất cả mọi chuyện cho tiểu Lục Tử, anh bèn lên máy bay tư nhân về lại thành phố A.
Nước C và thành phố A chênh lệch thời gian, anh rời khỏi nước C vào lúc này, lúc hạ cánh ở thành phố A là mười giờ trưa.
Dương Tầm Chiêu tính toán thời gian, khoảng chừng bảy giờ sáng ở thành phố A, anh lại gọi cho Hàn Nhã Thanh, bởi vì anh biết anh không có ở nhà, lúc không dằn vặt cô thì cô sẽ dậy rất sớm.
Nhưng mà điện thoại của Hàn Nhã Thanh vẫn không liên lạc được, ánh mắt Dương Tầm Chiêu toát ra vẻ lo lắng và sốt ruột.
Anh lại gọi điện cho thư ký Lưu, thư ký Lưu vẫn không bắt máy, bởi vì thư ký Lưu uống quá nhiều rượu nên đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh dậy.
Dương Tầm Chiêu ngôi máy bay tư nhân, vốn dĩ anh định đích thân đem tro cốt của Nguyễn Chí vê nhà rồi mới sang thành phố A.
Nhưng mà điện thoại của Hàn Nhã Thanh mãi vẫn không liên lạc được, điện thoại của thư ký Lưu cũng không có ai nghe, anh quyết định về thẳng thành phố A, anh phải gặp được cô, chỉ khi gặp được cô thì anh mới cảm thấy yên tâm.
Vào lúc mười giờ, rốt cuộc máy bay cũng đến thành phố A.
Từ tám giờ đến mười giờ, Dương Tầm Chiêu liên tục gọi điện cho Hàn Nhã Thanh, cũng liên tục gọi điện cho thư ký Lưu nhưng vẫn không gọi được.
Sau khi Dương Tầm Chiêu quay về thành phố A, anh đi thẳng đến biệt thự, bởi vì không liên lạc được với Hàn Nhã Thanh, anh cũng không biết phải tìm Hàn Nhã Thanh ở đâu, bởi thế anh chỉ có thể về nhà để xem mình hên hay xui.