Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Cậu ba dương sắp phát điên (2)


trước sau

“Hôm nay anh sao vậy? Cảm thấy hơi lơ đãng đây.” Lúc này Lý Vận cố ý hỏi một câu, nếu như trước kia chỉ là nghi hoặc, thì hiện tại căn bản là nắm chắc.

Bởi vì, lúc nãy khi người phụ nữ đi ngang qua Dương Tầm Chiêu, cô ta nhìn thấy thân thể của Dương Tầm Chiêu, theo bản năng có phản ứng, Dương Tầm Chiêu muốn bắt lấy người phụ nữ đó, nhưng cuối cùng lại kìm lại.

Đây là lần đầu tiên cô ta thấy điều gì đó mà Dương Tầm Chiêu muốn làm, nhưng lại kiêm chế lại.

Cho nên, lúc này Lý Vận mới ý thức sâu sắc tầm quan trọng của người phụ nữ kia đối với Dương Tầm Chiêu.

Tuy nhiên, người phụ nữ ấy chưa từng nhìn Dương Tầm Chiêu, lại cùng chồng mình hợp tác.

Tất nhiên, lân này Dương Tầm Chiêu không quan tâm đến Lý Vận.

Lý Vận không ngạc nhiên, nhưng khóe môi khẽ cười, còn cố ý nói: “Người đàn ông vừa rồi là Đường Bách Khiêm sao? Vợ anh ta đẹp thật đấy, có thể thấy vợ anh ta rất hiền và đức độ, ánh mắt vợ anh ta nhìn anh ta trông rất dịu dàng, cô ấy chắc là thương anh ta lắm.”

Lý Vận cố ý nói lời này, cố ý nói cho Dương Tầm Chiêu nghe.

Thân thể Dương Tầm Chiêu hơi cứng lại, hai tay hơi hơi siết chặt, sau đó ánh mắt nhanh chóng chuyển qua Lý Vận, nhìn cô ta, cười lạnh: “Lý tổng, có cần tôi tìm người nói chuyện phiếm với cô không?”

Ý tứ trong lời nói của Dương Tâm Chiêu không thể rõ ràng hơn, cô có thể cút đi rồi đấy, anh không muốn nghe cô nói nữa.

Lý Vận nghĩ Dương Tầm Chiêu sẽ tức giận, nhưng cô không bao giờ nghĩ Dương Tầm Chiêu lại trực tiếp trút cơn giận vào người cô như thế này.

Cô ta vốn tưởng khi nghe lời cô ta nói, Dương Tầm Chiêu sẽ càng tức giận người phụ nữ đó, sau đó chỉ cần tình cờ thấy được sự chu đáo và đồng hành của cô ta, có thể sẽ nhìn cô ta nhiều hơn, có lẽ mối quan hệ giữa hai người có thể tiến xa hơn.

Lúc này, lời nói của Dương Tầm Chiêu khiến cô vừa có chút xấu hổ vừa có chút tức giận.

Tuy nhiên, trước ánh mắt lạnh lùng của Dương Tầm Chiêu, cơ thể cô co rút lại, rồi lại cười phá lên: “Xin lỗi đã làm phiền Dương tổng. Tôi vừa thấy một vài người bạn, đến chào nhé.”

Lý Vận kiếm cớ rồi nhanh chóng chuồn đi.

Khi Lý Vận rời đi, đôi mắt hơi rủ xuống càng thêm tàn nhẫn, sau đó cô ta nhanh chóng ngước mắt lên liếc về phía Hàn Nhã

Thanh, khóe môi khẽ nhếch lên một tia giễu cợt.

Chỉ là một người phụ nữ đã có gia đình thôi mà, có xinh đẹp thì sao?

Đặc biệt đối với Dương Tầm Chiêu thì sao chứ? Chẳng lẽ Dương Tầm Chiêu còn đi giật vợ người khác?

Cuối cùng, Dương Tầm Chiêu phải là của cô ta, không, đêm nay cô ta sẽ có được anh, có được anh trọn vẹn.

Dương Tầm Chiêu quá tốt, tốt đến mức cô ta có thể làm bất cứ điều gì vì anh.

Sau khi Lý Vận rời đi, khi Dương Tầm Chiêu lại nhìn Hàn Nhã Thanh, ánh mắt anh hơi híp lại, không còn rõ ràng như vậy, không còn quá muốn nữa, mà có vẻ nóng bỏng hơn một chút.

Anh nhìn người phụ nữ của mình, không ai có thể khống chế, cũng không cần để cho đám người phiền phức kia nhìn thấy.

Sau khi Đường Bách Khiêm đưa Hàn Nhã Thanh đến chào hỏi, anh đã tìm được một chỗ, Đường Bách Khiêm chu đáo giúp cô kéo ghế, để cô ngồi xuống.

Sau đó Đường Bách Khiêm cũng ngồi bên cạnh cô.

Dương Tầm Chiêu lại nheo mắt, lúc này cầm ly rượu trong tay, cũng không vội uống xuống nữa, chỉ lắc nhẹ một cái, đôi mắt anh nhìn Hàn Nhã Thanh thông qua một bên ly rượu.

Điều này khiến vẻ đẹp trên gò má cô trông càng mờ ảo hơn.

Ừm, rất xinh, cô không hổ là người phụ nữ của anh.

Chỉ tiếc người đàn ông bên cạnh cô trông quá chướng mắt.

Tuy nhiên, không sao cả, anh có cách đuổi người đàn ông đi, sau này bên cạnh cô cũng chỉ có thể là anh.

Lúc này, Hàn Nhã Thanh đang
ngồi trên ghế, tay cầm ly nước, thỉnh thoảng nhấp một ngụm, cô có thể cảm giác được Dương Tầm Chiêu vẫn đang nhìn cô.

Cô không hiểu, tại sao Dương Tầm Chiêu lại luôn nhìn cô?

Hôm nay Dương Tầm Chiêu ở đây làm cái quái gì vậy? Anh cứ nhìn cô thế này, không cần làm ăn sao?

Cô đã ly hôn với anh, không liên quan gì đến anh, tại sao anh cứ nhìn cô như thế?

Lúc này Hàn Nhã Thanh thật sự không hiểu, nhưng cô biết đêm nay mình có việc, nên không thể không kiêng nể như Dương Tầm Chiêu được.

Cho nên, cô chỉ có thể phớt lờ ánh mắt của Dương Tầm Chiêu.

Đúng lúc này, Đường Bách Khiêm đột nhiên nhận được một tin nhắn, sắc mặt hơi thay đổi, nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, nói: “Anh ra ngoài một lúc. Em đã xem ảnh của người đó. Nếu anh ta đến, em sẽ có thể nhận ra. Hãy chú ý nhé.”

“Được thôi, em hiểu rồi.” Hàn Nhã Thanh biết lúc này Đường Bách Khiêm nhất định phải có việc rất quan trọng, ánh mắt cũng ngưng trọng hơn một chút.

Đường Bách Khiêm đứng dậy, sau đó bước đi, bước chân tự nhiên, nhưng Hàn Nhã Thanh vẫn thấy anh ta bước đi có chút sốt sắng, hình như đã có chuyện gì xảy ra.

Nhưng mà trên mặt Hàn Nhã Thanh cũng không lộ ra vẻ kỳ quái, cô chỉ đưa ly nước trong tay lên môi nhấp một ngụm.

Khi Dương Tầm Chiêu nhìn thấy Đường Bách Khiêm rời đi, đôi mắt anh hơi nheo lại, khi anh lại nhìn Hàn Nhã Thanh, ánh mắt của anh có chút thay đổi.

Dương Tầm Chiêu đã đợi, rốt cuộc không nhịn được, anh đang đợi cô đến chào hỏi anh, cho dù hôm nay cô vì nhiệm vụ tới đây, chào anh cũng không thành vấn đề.

Tuy nhiên, cuối cùng Dương Tầm Chiêu cũng phát hiện ra, anh đang tự tìm tai vạ.

Cô lại đi thẳng, thật tàn nhẫn.

Dương Tầm Chiêu hít sâu một hơi, cuối cùng tiến lên một bước, đi về phía cô.

Cô không thể đến chào hỏi, vậy nên cứ để anh đi.

Tuy nhiên, Dương Tầm Chiêu còn chưa đến với cô, một vị quan chức đã chào hỏi Đường Bách Khiêm trước đó đã đến với Hàn Nhã Thanh.

Vị quan chức này tiếp cận Hàn Nhã Thanh trong khi Đường Bách Khiêm đang rời đi, rõ ràng là với mục tiêu không trong sáng.

Dương Tầm Chiêu đột nhiên tăng tốc độ, bước tới, chào vị quan trước: “Bộ trưởng Grew.”

“Cậu Dương, thật là trùng hợp, không ngờ cậu cũng đến.” Rõ ràng người đó biết Dương Tầm Chiêu, thái độ rất nhiệt tình.

Dương Tầm Chiêu chỉ cười nhạt một tiếng, sau đó nhìn Hàn Nhã Thanh, không che giấu ánh mắt.

Bộ trưởng Grew sửng sốt, sau đó nở nụ cười đây ẩn ý, hình như cho rằng Dương Tầm Chiêu cũng có mục đích giống mình, liền liên tục giới thiệu: “Đây là Bà Đường.”

“Bà Đường?” Khóe môi Dương Tầm Chiêu khẽ nhúc nhích, anh nhẹ giọng gọi một tiếng, giọng nói nghe có chút kỳ quái, nghi vấn cũng có chút nghi vấn, nhưng cũng không rõ ràng lắm, người ngoài nhìn chung không nghe ra được.

Tuy nhiên, khi Hàn Nhã Thanh nghe thấy, cô kỳ lạ nhìn Dương Tầm Chiêu.

Lúc này thấy Dương Tầm Chiêu đi tới cô cũng không ngạc nhiên, dù sao thì Dương Tầm Chiêu cũng đang nhìn cô.

Dương Tầm Chiêu đột nhiên vươn tay tới trước mặt cô.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện