Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Cậu ba dương nói anh không cố ý (6)


trước sau

Dù sao hôm nay anh tới đây chính là để dẫn cô đi, vậy thì bây giờ dẫn cô rời đi thôi.

Lúc Dương Tầm Chiêu nói những lời này, thậm chí còn dùng sức hôn lên mặt cô.

Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời của anh, lại nhìn động tác của anh, nhất thời tức giận đỏ mặt.

“Sao? Xấu hổ à.” Mà lúc này, Dương Tầm Chiêu vừa khéo ngước mắt nhìn cô, thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô, anh sững sốt, sau đó bỗng nhiên lòi ra một câu như vậy.

Cậu ba Dương rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.

Hàn Nhã Thanh mím môi, không lên tiếng, chỉ im lặng điều chỉnh quần áo của mình.

Không biết vì sao, cô bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút tủi thân, từ nhỏ tới lớn, chưa có chuyện gì khiến cô cảm thấy như vậy.

Vì cô luôn cảm thấy tất cả mọi chuyện chỉ cần cố găng hết sức làm, làm tới không gì tiếc nuối là được, cuối cùng bất kể là được hay mất, cô đều có thể thản nhiên tiếp nhận.

Đương nhiên, không phải nói muốn cam chịu, mà ngược lại, cô trước giờ đều là có ơn báo ơn, có thù báo thù, chịu bắt nạt thì sẽ trả lại gấp bội.

Cho nên, cô rốt cuộc tủi thân gì chứ?

Cô cũng không biết mình làm sao nữa, trong lòng cô thầm mắng chính mình, Hàn Nhã Thanh, mày thật sự ngày càng không có tiền đồ.

Dương Tầm Chiêu bắt nạt cô, cô sẽ trả lại gấp bội, nhưng nghĩ tới chuyện Dương Tầm Chiêu vừa làm ban nãy với mình, nếu cô trả lại gấp bội, há chẳng phải...

Nhất thời, tâm trạng Hàn Nhã Thanh càng thêm không tốt.

Cho nên, lúc này cô không muốn nói chuyện, không muốn nói chuyện với anh.

Dương Tầm Chiêu thấy cô bỗng trở nên im lặng như vậy thì đôi mắt nhanh chóng chớp chớp, ý thức vừa bị mất khống chế vì dược tính ban nãy cũng khôi phục lại.

Thấy lễ phục tán loạn của cô, anh cũng biết mình vừa rồi quá đáng, cho nên anh vươn tay ra, muốn chỉnh lại giúp cô.

Nhưng mà, Hàn Nhã Thanh nhanh chóng tránh né, cô trực tiếp đi sang một bên, tiếp tục chỉnh lại quần áo.

Mắt cô khẽ rũ xuống, không nhìn anh, cũng không nói câu nào với anh.

Dương Tầm Chiêu nhìn cô, âm thầm hít vào một hơi: “Anh xin lỗi, vừa nãy anh quá kích động.”

Ban nãy quả thực là anh đã quá kích động, mặc dù là vì tác dụng của dược hiệu, nhưng Dương Tầm Chiêu không giải

thích nhiều như vậy.

Anh nghĩ, cho dù không có tác dụng của dược hiệu, hễ anh đụng tới cô cũng không cách nào khống chế, ngược lại, nếu người phụ nữ lúc này không phải cô, cho dù anh có uống nhiều thuốc hơn nữa, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Cho nên chuyện này không thể trách anh, muốn trách thì trách sức ảnh hưởng của cô đối với anh quá lớn.

Hàn Nhã Thanh ngước mắt nhìn anh, có chút ngoài ý muốn với lời xin lỗi của anh, nhưng cô lại nghe ra anh xin lỗi không thật lòng lắm, câu xin lỗi đó, lại cứ bị anh nói thành cảm giác đương nhiên.

Anh xin lỗi sao? Là xin lỗi sao?

Có ai xin lỗi giống anh sao?

Đúng, anh nói là xin lỗi, nhưng giọng điệu của anh, biểu cảm của anh rõ ràng đều là đang biểu đạt rằng chuyện này không thể trách anh.

Không thể trách anh, chẳng lẽ trách cô? Trong lòng Hàn Nhã Thanh càng thêm tức giận.

Hàn Nhã Thanh âm thầm hít vào một hơi, sao cô lại muốn đánh anh một trận như vậy chứ.

Họ đã ly hôn rồi, sao anh có thể làm vậy với cô?

Nhưng mà, Hàn Nhã Thanh thầm cắn răng, cuối cùng vẫn nhịn được kích động muốn đánh anh, cô nhanh chóng chỉnh lại lễ phục của mình, không để ý tới anh, thậm chí không thèm nhìn anh, xoay người muốn rời đi.

“Em giận rồi?” Dương Tầm Chiêu thấy cô muốn rời đi, nhanh chóng vươn tay muốn kéo cô lại.

Nhưng rõ ràng lần này Hàn Nhã Thanh đã có đề phòng, lập tức tránh đi, cô nghiêng mắt nhìn anh, con ngươi ẩn chứa tức giận, lại có vài phần lạnh lẽo rõ ràng.

Lúc này cô không lên tiếng, nhưng thái độ biểu đạt lại đủ rõ ràng.

Dương Tầm Chiêu nhìn thấy thái độ của cô, trong lòng khẽ kinh ngạc, vừa muốn mở miệng giải thích, vừa khéo điện thoại của anh lại bỗng dưng vang lên.

Dương Tầm Chiêu lướt nhìn, thấy
nội dung tin nhắn, mắt anh lập tức lướt qua lạnh lẽo.

“Anh đi rồi em hãy ra.” Lúc lại ngước mắt nhìn cô, sâu trong đáy mắt anh ẩn chứa vài phần cảm xúc đè nén.

Anh không muốn thả cô đi như vậy, nhưng anh càng không thể khiến cô có bất kỳ nguy hiểm nào.

Vừa nãy anh nhận được tin tức nói Mạc Bách đã dẫn người vào rồi, Mạc Bách dẫn người vào nhất định là muốn tìm anh.

Mạc Bách tìm anh, anh không sợ, anh chỉ sợ Mạc Bách phát hiện cô.

Cô ở bên cạnh anh, anh cũng có thể bảo vệ cô an toàn, nhưng như vậy nhất định ít nhiều cũng có nguy hiểm, mà anh không muốn khiến cô mạo hiểm chút nào.

Cho nên, anh quyết định hôm nay để cô rời đi trước.

Đầu tiên để cô an toàn rời đi, rồi anh lại đi tìm cô, tình huống hiện tại, anh muốn tìm cô không có gì khó khăn.

Hàn Nhã Thanh nghe thấy anh để cô rời đi thì khẽ sững sờ, theo hiểu biết của cô đối với anh thì với tính cách của anh nếu không có chuyện gì đặc thù, anh sẽ không để cô rời đi như vậy.

Nhưng mà, cô còn không kịp phản ứng lại, Dương Tầm Chiêu đã đẩy mở cửa, ra ngoài.

Mắt Hàn Nhã Thanh lóe lên, khẽ hít vào một hơi, tất cả xảy ra quá đột ngột, cô cũng không kịp hồi hồn.

Dương Tầm Chiêu ra khỏi nhà vệ sinh bèn trực tiếp đi tới đại sảnh bữa tiệc, anh biết chỉ cần anh quay lại đại sảnh, lực chú ý của Mạc Bách sẽ đặt hết vào trong đại sảnh, đến lúc đó, cô liền có thể rời đi an toàn.

Dương Tầm Chiêu ra khỏi nhà vệ sinh, đi không bao xa liền nhìn thấy Lý Vận quyến rũ mê người đi về phía anh.

“Dương tổng, anh có ý gì? Chơi trò mèo vờn chuột với tôi sao?” Lý Vận nhìn thấy anh, cười càng rực rỡ, lắc eo đi tới trước mặt anh, còn cực kỳ yêu kiều liếc mắt đưa tình với anh.

Dương Tầm Chiêu khẽ nhíu mày, anh không phải kêu Chương Bình xử lý người phụ nữ này rồi sao?

Theo lý mà nói, người phụ nữ này bây giờ không phải hẳn đã bị vứt vào căn phòng nào đó ngủ rồi sao?

Sao lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn với tư thái thế này?

Điều Dương Tầm Chiêu không biết là, người của anh quả thực đã dẫn Lý Vận vào một căn phòng tối nhỏ hẹp, nhưng lúc Lý Vận vào căn phòng đó, cho rằng là Dương Tầm Chiêu, sau đó cô ta ôm người đó hôn cuồng nhiệt, sau đó người đó trực tiếp đánh Lý Vận hôn mê, sợ hãi chạy trối chết.

Sau khi Lý Vận tỉnh lại, mở cửa ra ngoài, lại tìm về phía đại sảnh, vừa khéo nhìn thấy Dương Tầm Chiêu đang đi về phía cô ta liền hiểu lầm.

Lý Vận đi tới, trực tiếp khoác cánh tay Dương Tầm Chiêu, Dương Tầm Chiêu vốn muốn kéo cô ta ra, nhưng một khắc sau, anh nhìn thấy Mạc Bách đã dẫn người tới rồi.

Dương Tầm Chiêu cứng ngắc dừng lại động tác muốn kéo cô ta ra, tiếp tục đi về phía trước.

Lý Vận thấy anh không cự tuyệt, trong lòng mừng rỡ, mặt đương nhiên cũng càng thêm sáng ngời, khoác chặt cánh tay anh hơn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện