Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Cậu ba dương phát hiện sự thật năm năm trước (4)


trước sau

Thật ra, ở phương diện này, Hàn Nhã Thanh vẫn luôn rất truyền thống.

"Hàn Nhã Thanh." Dương Tầm Chiêu cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ, nếu có thể, thật sự muốn hung hăng ăn tươi nuốt sống cô.

Tuy nhiên, giờ phút này rõ ràng là không thể nào, vì cô đã xuống xe, đóng cửa xe, không chút do dự rời đi.

Chỉ có điều, lúc cô rời đi, quay lưng về phía anh, cô giơ tay lên vẫy vẫy, có mấy phần khoa trương và đắc ý.

Vốn muốn dùng sức dứt áo sơ mi ra và lao xuống bắt lấy cô, nhưng Dương Tầm Chiêu đột nhiên dừng lại, động tác này của cô?

Lại quen thuộc như vậy, quen thuộc đến mức...

Năm năm trước, lúc người phụ nữ cưỡng hiếp anh lúc rời đi, cũng có một động tác thế này. Lúc ấy, anh không thấy rõ bóng lưng của cô, nhưng nhớ rất rõ động tác này.

Rõ ràng nhớ lúc ấy cô có vài phần khoa trương và đắc ý.

Một giây sau, đôi mắt Dương Tầm Chiêu đột nhiên nhíu lại, là cô! Quả nhiên là cô, người phụ nữ năm năm trước quả nhiên thật sự là cô!

Thật đúng là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi gặp được chẳng tốn chút công!!

Kỳ thật, trong lòng anh đã sớm có đáp án, đã sớm nghĩ đến là cô, chỉ là vẫn luôn không chứng thực.

Bởi vì anh có tâm tư và cảm giác khác với cô, anh thậm chí có chút sợ hãi khi kiểm tra kỹ, anh sợ điều tra ra người phụ nữ năm năm trước đó không phải là cô.

Anh sợ đến lúc đó...

Vậy nên, về sau rất nhiều chuyện anh cũng không tiếp tục tra xét, nhưng giờ phút này, trong lòng anh đã hoàn toàn có đáp án.

Cũng hoàn toàn chắc chắn.

Khóe môi của anh chậm rãi câu lên, nếu người phụ nữ năm năm trước kia thật sự là cô, như vậy chuyện này...

Cho dù bây giờ bọn họ ly hôn, chỉ cần chắc chắn chuyện này, cô đừng hòng chạy.

Hàn Nhã Thanh biết, chẳng qua chỉ là một chiếc áo sơ mi, không cản được anh bao lâu, vậy nên khi cô xuống xe, bằng tốc độ nhanh nhất rời đi.

Chỉ có điều, trong khoảnh khắc cô bước vào trong thang máy, theo bản năng quay người nhìn qua, nhưng không thấy có bất cứ động tĩnh gì, Hàn Nhã Thanh có chút bất ngờ.

Dựa theo năng lực của Dương Tầm Chiêu, không phải nha?

Dựa vào tính cách của anh, cũng không phải nha?

Nhưng cô cũng không dừng lại, nhanh chóng đi vào thang máy, cô thật sự không muốn có bất cứ mối liên quan nào với Dương Tầm Chiêu.

Đối với Dương Tầm Chiêu, bây giờ cô tránh được thì nên tránh, có thể tránh được bao xa thì tránh.

Hơn nữa, bây giờ cô còn có hẹn với Bùi Dật Duy, nghĩ đến Bùi Dật Duy, sắc mặt của cô có thêm vài phân phức tạp.

Nếu không phải vì ông nội, cô nghĩ cả đời này của cô cũng không bao giờ có khả năng chủ động đến gặp anh ta.

Lúc trước Bùi Dật Duy suýt chút nữa hại Hàn thị phá sản, nhưng khi đó Bùi Dật Duy dừng lại chuyện phá hỏng Hàn thị, về sau vì Dương thị đầu tư, tạm thời hóa giải được nguy cơ của Hàn thị.

Lúc trước khi Bùi Dật Duy đến tìm cô, cô vẫn luôn tránh không gặp, vì cô cảm thấy không cần thiết phải gặp mặt Bùi Dật Duy, huống chi lúc đó cô và Dương Tầm Chiêu vẫn là vợ chồng, cô cũng không muốn gây rắc rối không cần thiết.

Nhưng cô không ngờ Bùi Dật Duy lại một lần nữa ra tay với Hàn thị, lần này còn ác hơn so với lần trước.

Lúc trước Hàn Nhã Thanh đã biết Hàn Trung Dương đem cổ phần của ông ta bán cho Bùi Dật Duy, nên bây giờ cổ phân của Hàn thị trong tay Bùi Dật Duy đã vượt quá năm mươi phần trăm, tình huống bây giờ không giống trước kia.

Nhưng chuyện cổ phần ông cụ Hàn có lẽ vẫn chưa biết, Hàn Nhã Thanh cũng không nói cho ông cụ Hàn.

Bây giờ Bùi Dật Duy hoàn toàn có quyền nói chuyện ở Hàn thị, nếu Bùi Dật Duy thật sự muốn làm gì đó, không ai có thể ngăn cản được.

Hàn Nhã Thanh biết hiện tại cho dù có Dương thị đầu tư vào Hàn thị cũng không cứu được Hàn thị, hơn nữa bây giờ cô đã ly hôn với Dương Tầm Chiêu, Dương thị có lẽ cũng không quan tâm đến Hàn thị, đương nhiên cô cũng không có lý do để Dương Tầm Chiêu giúp đỡ.

Bây giờ ông nội vì chuyện này mà sinh bệnh phải nhập viện, cô biết bệnh tim của ông nội rất nghiêm trọng, không thế chịu đựng thêm bất cứ đả kích nào, nên việc này cô không thể mặc kệ.

Vì ông nội, cô chỉ có thể chủ động hẹn Bùi Dật Duy.

Nơi cô và Bùi Dật Duy hẹn cũng không cách xa chỗ này, lúc cô đến, đã nhìn thấy Bùi Dật Duy ngồi ở chỗ mà bọn họ trước kia thường xuyên ngồi.

Cô nhớ, khi đó, Bùi Dật Duy thích nhất là đưa cô đến đây, anh ta từng nói, một ngày nào đó anh ta sẽ mua lại chỗ này, hôm nay anh ta đã làm được, tất cả chỗ này đều đã thuộc về anh ta.

Xung quanh đều là nhà cao tầng, chỉ có nhà hàng
nhỏ này vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, ở trong sự phồn vinh hoa lệ này lộ ra vẻ vô cùng đặc biệt.

"Thanh Thanh..." Thấy cô, vẻ mặt Bùi Dật Duy lập tức thay đổi.

"Anh động đến Hàn thị tôi mặc kệ, tôi cũng sẽ không ngăn cản, nhưng tôi không thể để anh làm tổn thương ông nội, ông nội không sai, chuyện năm đó không có bất cứ mối liên quan nào đến ông nội!” Hàn Nhã Thanh ngồi xuống, không nói nhiều lời vô ích, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Đây là nguyên nhân hôm nay cô đến gặp anh ta, nguyên nhân duy nhất.

Năm đó, khi cô biết tất cả chân tướng sự việc, biết mục đích anh ta tiếp cận cô, cô và anh ta đã kết thúc.

Thấy thái độ của cô như vậy, Bùi Dật Duy sửng sốt, trong đôi mắt rõ ràng hiện lên vài phần thất vọng, anh ta tưởng rằng lần này cô chủ động hẹn anh ta, ít nhất cũng sẽ nói chuyện tình cảm, không ngờ cô lại thẳng thừng như vậy.

Trực tiếp không có bất cứ tình cảm gì, anh ta cho rằng năm đó cô yêu anh ta như vậy, bây giờ chắc chắn cũng không có cách nào quên anh ta.

"Thanh Thanh, tất cả những chuyện hôm nay anh làm, cũng chỉ là vì muốn gặp em, anh sẽ không động đến Hàn thị, anh sẽ không để ông cụ Hàn xảy ra chuyện!” Bùi Dật Duy nhìn cô, sắc mặt có chút khẩn trương, nhưng lại không hề che giấu tình cảm.

Trước kia anh ta làm tất cả với Hàn thị là vì trả thù, bây giờ anh ta chỉ vì muốn gặp cô.

"m” Hàn Nhã Thanh thấp giọng trả lời, cũng không có bất cứ phản ứng nào, trực tiếp bỏ qua biểu lộ tình ý của anh ta.

Có một số việc nếu như đã kết thúc, vậy cô ở chỗ này cũng không thể nào có khả năng khác.

Nhưng thái độ của Bùi Dật Duy cũng khiến cô yên tâm một chút, ít nhất cũng không cần lo lắng cho ông nội nữa, đây cũng là mục đích duy nhất khi cô đến gặp Bùi Dật Duy.

Hàn Nhã Thanh trực tiếp đứng dậy, muốn rời đi, mọi chuyện đã nói xong, đương nhiên cũng không cần ở lại nữa, cô làm việc từ trước đến nay luôn rất dứt khoát.

"Thanh Thanh" Bùi Dật Duy thấy cô định rời đi như vậy thì có chút gấp gáp, anh chóng đưa tay nắm lấy cổ tay của cô.

Hàn Nhã Thanh dừng bước, đôi mặt hơi đảo qua nhìn về phía cánh tay anh ta đang nắm cổ tay cô, lông mày nhẽ nhíu lại.

"Thanh Thanh, chuyện trước kia, anh không muốn giải thích quá nhiều, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không?” Bùi Dật Duy hiểu rất rõ cô, nên anh ta biết, giải thích nhiều cũng không có tác dụng.

Khoảnh khắc cô không hề do dự rời đi sau khi biết chân tướng sự việc vào sáu năm trước, anh ta đã hiểu.

Nhưng anh ta cũng tin rằng trong lòng cô vẫn còn có anh ta, vì trong phương diện tình cảm, từ trước đến nay cô vẫn luôn cố chấp.

Ánh mắt Hàn Nhã Thanh chậm rãi nâng lên, rơi vào trên mặt anh ta, cũng chưa từng mở miệng, chỉ là đôi mắt có chút nặng nề.

Năm đó, sau khi cô phát hiện ra sự thật, đã cho anh ta cơ hội để lựa chọn, chọn cô, hoặc là chọn báo thù.

Nhưng lúc ấy, thứ anh ta lựa chọn không phải cô, nếu đã như vậy, bây giờ nói bắt đầu lại từ đầu, không phải quá buôn cười rồi sao.

Cánh tay đang cầm cổ tay cô của Bùi Dật Duy buông lỏng ra, mặc dù cô chưa từng nói chuyện, nhưng ý từ chối lại rất rõ ràng.

Đối với cô, anh ta hiểu rất rõ!

Giờ phút này cô không nói gì nhưng lại thăng tất cả những lời từ chối.

Bây giờ anh ta cũng biết, nguyên nhân hôm nay cô đến đây chỉ có một, không phải vì Hàn thị, không phải vì anh ta, thật ra là chỉ vì an nguy của ông cụ Hàn.

Anh ta hoàn toàn không ngờ, cô lại tuyệt tình như vậy, so với sáu năm trước còn lại lùng và tuyệt tình hơn.

Anh ta hiểu rõ tính cách của cô, chuyện cô đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được, vậy nên, giờ phút này anh ta không thể không buông tay.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện