Hơn nữa Mợ chủ còn trải qua huấn luyện đặc biệt, nghe nói thân thủ cũng rất lợi hại.
Cho nên, thư ký Lưu cảm thấy cái mạng nhỏ này có thể thật sự không giữ được.
Dương Tầm Chiêu nhìn anh ta một cái: “Vậy thì đỡ tôi phải ra tay rồi.”
Chuyện thư ký Lưu làm thủ tục ly hôn cho anh lúc anh công tác, món nợ này anh còn chưa tính với anh ta đâu.
Thư ký Lưu sững sờ, tổng giám đốc vậy là muốn qua cầu rút ván? Tổng giám đốc sao có thể như vậy?
“Nhưng mà, tôi cảm thấy Mợ chủ là người rất hiểu lý lẽ, Mợ chủ nhất định biết đạo lý oan có đầu nợ có chủ, cho nên đợi Mợ chủ tỉnh lại, nếu muốn giết nhất định cũng sẽ không giết tôi trước.” thư ký Lưu cực kỳ u oán bổ sung một câu, lúc nói câu này, anh ta nghĩ dù sao cũng chết, anh ta còn sợ gì, còn gì không dám nói.
Dương Tầm Chiêu cúi đầu nhìn Hàn Nhã Thanh trong ngực mình, anh hiểu tính tình cô, cho nên, câu đó của thư ký Lưu không sai, nếu cô tỉnh lại, muốn tính sổ cũng sẽ tìm anh tính.
Nhưng anh bằng lòng, cô muốn tính sổ với anh thế nào anh cũng bằng lòng.
Anh bằng lòng cô vĩnh viễn tính món nợ này với anh, như vậy họ sẽ có thể quấn lấy nhau cả đời.
Anh chỉ là không muốn để cô tránh anh, càng không cho phép cô rời khỏi anh.
Anh biết trong lòng cô không có anh, cho nên anh liền nghĩ cách thiết kế để trong lòng cô chỉ có thể có anh, cho dù không phải yêu, là thứ khác cũng được, chỉ cần người cô nhớ tới là anh là được rồi.
Đương nhiên, anh bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Dương Tầm Chiêu dẫn Hàn Nhã Thanh tới phòng chuyên dụng của anh ở khách sạn Hoàn Vũ, cũng là căn phòng năm năm trước cô xông vào cưỡng ép anh.
Chuyện năm năm trước cũng nên vạch rõ chân tướng rồi.
Dương Tầm Chiêu đặt cô lên giường, động tác rất nhẹ nhàng, môi anh khẽ hôn lên mặt cô.
Lúc này cô nhắm nghiên hai mắt, rất yên tĩnh, mặc dù cô không giả trang thành bộ dạng trước đây nữa, nhưng Dương Tầm Chiêu lại cảm thấy vẫn rất đẹp, anh không nhịn được lại hôn vài cái lên môi cô.
Nhưng mà, anh không dám làm chuyện khác.
Anh nhớ tới sự điên cuồng sau khi sau rượu lần trước của cô, khóe môi không nhịn được cong lên.
Lần này, cô lại rất an tĩnh, ngủ suốt cả đường tới giờ cũng không tỉnh.
Nhưng tiếp đó không biết có kinh hỉ như lần trước không!!
Dương Tầm Chiêu đang suy nghĩ, Hàn Nhã Thanh trên giường lại bỗng nhiên mở mắt, lúc này anh đang ở rất gần nhìn cô, cô đột nhiên mở mắt như vậy khiến Dương Tâm Chiêu giật nảy.
Anh phát hiện, mắt cô cực kỳ tỉnh táo, không giống như say rượu.
Dương Tầm Chiêu sửng sốt, tình huống gì đây, thế này là say rồi? Hay là không say.
Mắt Hàn Nhã Thanh khẽ xoay chuyển, nhìn Dương Tầm Chiêu, sau đó đột nhiên cười.
Thấy nụ cười trên mặt cô, Dương Tầm Chiêu bỗng có cảm giác rợn người.
Anh thật sự không biết cô thế này là sao, giống như say, lại giống như tỉnh táo.
Dương Tầm Chiêu đang suy nghĩ, Hàn Nhã Thanh lại nhảy bật lên, sau đó trực tiếp ngồi lên người anh, nắm đấm của cô nhanh chóng rơi lên người anh: “Dương Tầm Chiêu, anh khốn khiếp, tôi đánh chết anh.”
Sức lực của cô không nhỏ, hơn nữa toàn đánh vào chỗ hiểm, không chút lưu tình, từng cú đấm rơi xuống, Dương Tầm Chiêu đau đến xuýt xoa.
Nhưng mà, anh không phản kháng, đương nhiên càng không thể nào đánh trả, chỉ vươn tay ôm chặt hông cô, áp chặt thân thể cô hơn một chút, như vậy cô không thể sử dụng hết toàn bộ sức lực, cú đấm cũng không quá nặng nề nữa.
“Nhẹ chút, đừng đánh đau mình.” Dương Tầm Chiêu không để ý đau đớn trên người mình, anh đau lòng cô, tay cô nhất định sẽ đau.
Hàn Nhã Thanh vừa mở mắt đã đánh anh như vậy, Dương Tầm Chiêu cho rằng cô lúc này nhất định là tỉnh táo.
Cô nhất định là giận chuyện anh làm trước đó, cho nên mới đánh anh.
Những chuyện anh
làm trước đó với cô, cô tức giận cũng là đương nhiên, anh sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời của anh liền dừng lại, cô dường như suy nghĩ thật nghiêm túc, sau đó thật nghiêm túc nói: “Ừa, anh nói rất đúng, tay tôi thật sự hơi đau rồi."
Dương Tầm Chiêu khẽ sửng sốt, rõ ràng không nghĩ tới cô sẽ nghe lời như vậy, càng cảm thấy lời này của cô nghe có chút kỳ quái.
Dáng vẻ cô bây giờ không giống như đang tỉnh táo, hẳn là phản ứng sau khi say rượu, chỉ là lần này sao lại hoàn toàn không giống với lần trước? Lần trước, lúc cô tỉnh lại, vô cùng mềm mại mê người, lần đó cô phong tình vạn chủng mê hoặc anh.
Sao lần này tỉnh lại đã trực tiếp ra tay đánh người?
Dương Tầm Chiêu đang suy nghĩ, Hàn Nhã Thanh bỗng nhiên cúi đầu, dựa lại gần cổ anh, môi cô dán lên làn da anh.
Thân thể Dương Tầm Chiêu khẽ cứng đờ, cô muốn làm gì?
Muốn hôn anh sao?
Lại là kinh hỉ như lần trước sao?
Cô bây giờ là trạng thái sau khi say rượu, cho nên Dương Tầm Chiêu cảm thấy cô muốn hôn anh cũng rất có khả năng, giống như lần trước vậy...
Nhưng một khắc sau, trên cổ Dương Tầm Chiêu bỗng truyền tới đau đớn.
Anh vội hồi thần, sau đó phát hiện, Hàn Nhã Thanh không phải hôn anh, mà là cắn anh, cô cắn thật sự hung ác, đau đến mức cơ thể anh bất giác căng thẳng.
Anh nghĩ, có thể cũng sắp cắn chảy máu rồi.
“Tôi không dùng tay đánh anh, tôi cắn anh, như vậy tay tôi sẽ không đau nữa.” Mà chính vào lúc này, Hàn Nhã Thanh ngẩng đầu nhìn anh, vui vẻ nói một câu như vậy.
Dương Tầm Chiêu kinh ngạc, đột nhiên có cảm giác bị sét đánh trúng, anh thế này là sao, tự anh đang đào hố cho mình sao?
“Thanh Thanh, chúng ta có thể không cần cắn không?” Dương Tầm Chiêu muốn thử khuyên cô lân nữa, cô cắn anh như vậy, đau đớn thì anh có thể chịu đựng, nhưng cô cắn anh như vậy, thân thể anh sẽ có phản ứng, đặc biệt là lúc môi cô dán lên da thịt anh...
“Không, tôi cứ cắn.” Nhưng Hàn Nhã Thanh lúc này đang ở trạng thái say rượu, cô đặc biệt tùy hứng, chuyện bạn không cho cô làm cô càng muốn làm.
Hàn Nhã Thanh nói, lại cúi đầu, cắn mạnh lên người Dương Tầm Chiêu, lần này, cô cắn vai anh.
Lập tức cô lại ngẩng đầu, khẽ nhíu mày, đôi mắt nhìn quần áo trên người anh, hình như suy nghĩ rất nghiêm túc, sau đó bỗng vươn tay bắt đầu cởi quần áo anh.
Dương Tầm Chiêu thấy động tác của cô, thân thể bất giác căng thẳng, cô là muốn...
Dương Tầm Chiêu kéo áo sơ mi anh, kéo một chút, không mở, sau đó cô bỗng dùng sức giật mạnh, đó tiếp giật tung toàn bộ cúc áo trên áo sơ mi anh.
Dương Tầm Chiêu kinh ngạc không nhúc nhích.
Lần trước, cô cũng cởi quần áo anh, nhưng lần đó cô rất dịu dàng, lần này lại thô lỗ cực kỳ.
Cô cứ vậy giật rách quần áo anh sao?
Tình huống thế này không phải chỉ có ở đàn ông đối với phụ nữ sao? Sao đến chỗ anh lại hoàn toàn ngược lại chứ?