Số điện thoại này, cô nhận ra, cũng nhớ rất rõ, đây là số điện thoại của Bùi Dật Duy.
Bùi Dật Duy tại sao lại gọi điện cho ông nội?
Hôm nay Bùi Dật Duy đã nói, sẽ không tiếp tục đối phó với nhà họ Hàn, sẽ không tổn hại đến ông cụ.
Lời Bùi Dật Duy nói, cô tin.
Chỉ là, cô không ngờ Bùi Dật Duy lại gọi điện cho ông cụ.
Hàn Nhã Thanh lo lắng Bùi Dật Duy sẽ nói với ông cụ chuyện liên quan đến việc anh ta thu mua cổ phần của Hàn Thị, mặc dù tình hình bây giờ của Hàn Thị rất tệ, nhưng nếu như để ông cụ Hàn biết Hàn Trung Dung bán cổ phần trong tay bọn họ cho Bùi Dật Duy, ông cụ Hàn còn không phải tức chết sao.
“Thanh Thanh, điện thoại của ai?” Ông cụ Hàn thấy Hàn Nhã Thanh nhìn chằm chằm vào điện thoại mà ngây ra, không nhịn
được hỏi một câu.
Hàn Nhã Thanh hoàn hồn, nghĩ rồi vẫn đưa đến trước mặt ông cụ Hàn, cô biết nếu ông cụ Hàn đã hỏi, chắc chắn cũng không giấu được.
Cô mặc dù lo lắng, có điều không có nói gì nhiều, cô nghĩ thời gian dài như vậy Bùi Dật Duy không có nói chuyện cổ phần cho ông cụ, hôm qua Bùi Dật Duy cũng đáp ứng cô không đụng vào Hàn Thị, sẽ không tổn hại ông cụ, Bùi Dật Duy bây giờ chắc sẽ không nói chuyện cổ phần với ông cụ đâu.
Có điều, ánh mắt của cô vẫn dừng trên số điện thoại hiển thị trên màn hình điện thoại của ông cụ.
Ông cụ Hàn nhìn thấy dãy số đó, lại nhìn phản ứng của Hàn Nhã Thanh, ánh mắt lóe lên, nhanh chóng nghe máy.
“Alo, ai vậy?” Ngữ khí của ông cụ Hàn rất khách khí.
“Chào ông, tôi là Bùi Dật Duy.” Giọng nói của Bùi Dật Duy đối với ông cụ càng khách khí, thậm chí trực tiếp dùng kính ngữ.
“Có chuyện gì không?” Khi ông cụ Hàn hỏi câu này thì liếc nhìn Hàn Nhã Thanh, ông cụ rất rõ, lúc này Bùi Dật Duy gọi điện cho ông ta, còn dùng giọng điệu khách khí như thế, chắc chắn là vì Thanh Thanh.
“Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không tiếp tục đối với Hàn Thị, tôi sẽ trả lại một số mối làm ăn của Hàn Thị cho Hàn Thị, tôi có thể trả tất cả của Hàn Thị về cho Hàn Thị, ông có thể cho người qua đây bàn bạc không?” Giọng nói của Bùi Dật Duy vẫn khách khí, anh ta biết lúc này ông cụ ở bệnh viện, không thể đích thân đến bàn chuyện này với anh ta được.
“Tôi muốn bàn bạc với người của nhà họ Hàn, có thể đại diện Hàn Thị nói chuyện, nhưng Hàn Trung Dung không được, người bên phía Hàn Trung Dung cũng không được” Bùi Dật Duy lại tiếp tục bổ sung một câu, anh ta chỉ thiếu chút nữa chỉ thẳng tên Hàn Nhã Thanh đến bàn chuyện mà thôi.
Bùi Dật Duy hiểu Hàn Nhã Thanh, anh ta biết, anh ta nếu như trực tiếp hẹn Hàn Nhã Thanh gặp mặt, Hàn Nhã Thanh tuyệt đối sẽ không đồng ý, từ thái độ của Hàn Nhã Thanh ngày hôm qua thì anh ta đã hiểu điểm này.
Cho nên, anh mới nghĩ đến ra tay từ phía ông cụ Hàn.
Bùi Dật Duy biết Hàn Nhã Thanh gặp anh ta chỉ là vì ông cụ Hàn, Hàn Nhã Thanh rất để tâm đối với ông cụ Hàn.
Cho nên Bùi Dật Duy mới nghĩ ra cách như thế này, tất cả những chuyện anh ta làm, đều là vì muốn gặp Hàn Nhã Thanh, vì Hàn Nhã Thanh, anh ta có thể không đối phó với nhà họ Hàn, thậm chí có thể giúp đỡ Hàn Thị.
Ông cụ Hàn có hơi bất ngờ, nhưng cũng vui mừng, ông cụ đương nhiên hiểu dụng ý của Bùi Dật Duy, biết Bùi Dật Duy làm như vậy đều là vì Thanh Thanh.
Điều này cũng đủ chứng minh Bùi Dật Duy thật sự rất yêu Thanh Thanh.
Như thế thì ông ta yên tâm rồi, nếu hiểu dụng ý của Bùi Dật Duy, ông cụ Hàn tự nhiên nguyện ý phối hợp.
“Được, tôi kêu Thanh Thanh đến bàn bạc với cậu.” Lời này của ông cụ nói tương đối rõ rồi.
Hàn Nhã Thanh biết cuộc gọi là của Bùi Dật Duy, cô luôn lắng tai nghe, khi nghe thấy ông cụ nói để cô qua đó bàn bạc, cô rõ ràng đã sững người.
Tình huống gì thế? Có chuyện gì mà kêu cô qua đó bàn bạc?
Tại sao muốn cô qua đó với Bùi Dật Duy?
“Được, tôi sẽ gửi địa chỉ cho ông, ông bảo cô ấy trực tiếp đến tìm tôi.” Bên phía Bùi Dật Duy rõ ràng
đã thở phào, trên mặt cũng nhiều hơn vài phần vui vẻ, lúc này sự vui mừng trong giọng nói cũng có hơi không khống chế được.
“Được.” Ông cụ Hàn đáp ứng rất sảng khoái.
Hàn Nhã Thanh nghe ra Bùi Dật Duy không có nói với ông cụ chuyện cổ phần, cô đã âm thầm thở phào.
“Thanh Thanh, vừa rồi Bùi Dật Duy gọi điện cho ông, cậu ta nói cậu ta sẽ không tiếp tục đối phó Hàn Thị nữa, còn nói muốn trả lại tất cả mọi thứ của Hàn Thị cho Hàn Thị, cháu qua đó bàn bạc với cậu ta đi.” Sau khi ông cụ cúp máy, bèn trực tiếp nhìn sang Hàn Nhã Thanh, ông cụ Hàn mặc dù hiểu rõ tâm tư của Bùi Dật Duy, nhưng ông ta không có nói toẹt ra, hơn nữa hoàn toàn là dáng vẻ làm việc công.
“Ông nội, cháu không hiểu chuyện kinh doanh.” Mặc dù giọng điệu của ông cụ nghiêm túc làm chuyện công, nhưng Hàn Nhã Thanh vẫn muốn từ chối.
Cô không muốn gặp Bùi Dật Duy nữa, chuyện 6 năm trước đã kết thúc rồi, kết thúc rồi chính là kết thúc rồi, cô không muốn tiếp tục dây dưa gì nữa.
Bùi Dật Duy nếu thật sự muốn trả lại mọi thứ của Hàn Thị lại, không cần thiết cứ phải cô đi mới được.
“Không sao, bên phía Bùi Dật Duy chắc chắn đều đã sắp xếp xong rồi, cháu qua đó ký tên là được, cháu cũng biết, ông đã lập di chúc, giao Hàn Thị cho cháu, hơn nữa cháu bây giờ còn là tổng giám đốc của Hàn Thị, cho nên bây giờ chỉ có cháu có tư cách đi bàn bạc chuyện này.” Ý tứ này của ông cụ Hàn chính là không có ai có thể thay thế Hàn Nhã Thanh đi cả.
Khóe môi của Hàn Nhã Thanh hơi mím lại, không lên tiếng, không có từ chối, nhưng cũng không có đáp ứng.
Nói thật, cô thật sự không muốn Hàn Thị, cũng không phải thứ gì của nhà họ Hàn.
“Thanh Thanh, cháu cũng biết, vì Hàn Thị mà ông nội đã bỏ ra tâm huyết cả đời, ông nội thật sự không muốn Hàn Thị bị hủy hoại trong tay của ông nội.” Ông cụ Hàn nhìn ra sự do dự của Hàn Nhã Thanh, ông cụ khẽ thở dài, trên mặt rõ ràng nhiều thêm vài phần nặng nề.
Ông cụ Hàn lúc này nói như vậy là vì khiến Hàn Nhã Thanh đồng ý, nhưng cũng lại là lời thật lòng của ông cụ, Hàn Thị bị hủy trong tay ông, trong lòng ông chắc chắn cũng không dễ chịu.
“Được rồi, cháu đi.” Hàn Nhã Thanh nhìn thấy bộ dạng lúc này của ông cụ Hàn, suy cho cùng không nhẫn tâm từ chối nữa, huống chi cô biết sức khỏe của ông cụ không tốt, cô cũng sợ ông cụ lại phát bệnh.
Liên quan đến chuyện cổ phần cô luôn giấu ông cụ, nhưng Hàn Nhã Thanh biết đó cuối cùng là khối u nhọt lớn nhất, cô thật sợ ông cụ biết sẽ không chịu nổi.
Đó không chỉ là chuyện liên quan đến công ty, quan trọng hơn là hành vi quá đáng của Hàn Trung Dung, chắc chắn sẽ khiến ông cụ càng tức giận.
Bùi Dật Duy vừa gọi điện cho ông cụ, nói muốn trả lại mọi thứ của Hàn Thị, nếu như chuyện cổ phần có thể giải quyết, khối u nhọt này cũng biến mất rồi.
“Được, được, đây là địa chỉ, vừa rồi Bùi Dật Duy gửi đến.” Thấy Hàn Nhã Thanh cuối cùng cũng đồng ý, ông cụ Hàn rõ ràng thở phào, vội vàng đưa địa chỉ mà Bùi Dật Duy vừa gửi qua cho Hàn Nhã Thanh xem.
Hàn Nhã Thanh liếc nhìn, phát hiện địa chỉ này không phải công ty của Bùi Dật Duy, địa chỉ này vừa nhìn chính là địa chỉ nhà riêng, chắc là nhà của Bùi Dật Duy.
Nghĩ đến phải đến nhà của Bùi Dật Duy, lông mày của Hàn Nhã Thanh hơi nhíu lại, có điều trước mặt ông cụ cô không có nói gì nhiều nữa.