Hơn nữa, ở nước của M có gì tốt. Thanh Thanh đã ở bên đó lâu như vậy mà ngay cả một người bạn trai cô cũng không tìm
được.
"Nếu không, ngày mai cháu làm thủ tục xuất viện cho ông nhé?” Lúc Hàn Nhã Thanh đến đây cô đã hỏi bác sĩ về tình hình bệnh của ông cụ. Bác sĩ nói với tình hình bây giờ của ông cụ Hàn, nếu về nhà dưỡng bệnh sẽ tốt hơn.
Nếu ông cụ đã đồng ý, thì xuất viện cũng tốt.
"Không được, ông không xuất viện đâu." Chỉ là ông cụ Hàn lại mở miệng từ chối. Ông sợ rằng nếu ông xuất viện thì Hàn Nhã
Thanh sẽ thật sự trở về nước M. Vì vậy, cho dù là ăn vạ, ông cũng muốn ăn vạ ở bệnh viện thêm mấy ngày nữa.
Làm sao Hàn Nhã Thanh không nhìn ra được suy nghĩ của ông cụ Hàn. Bây giờ ông cụ Hàn đang bị như vậy, cô cũng không yên tâm trở về nước M. Hàn Nhã Thanh vốn dự định ở thêm mấy ngày nữa, chỉ có điều cô không nói rõ mà thôi.
"Ông cảm thấy vẫn còn hơi khó chịu. Cho nên muốn ở lại đây quan sát thêm vài ngày nữa." Có thể ông cụ Hàn cũng phát hiện lúc nãy mình nói quá gấp, quá rõ cho nên muốn vớt vát lại.
"Đúng rồi, mấy ngày nay cháu cố gắng lo liệu chuyện của công ty cho tốt. Hàn thị bây giờ đang rất nguy cấp, nếu không có
người trông coi, e rằng sẽ không xong." Ông cụ Hàn thật sự muốn đem mọi chuyện của nhà họ Hàn giao cho Hàn Nhã Thanh.
Đương nhiên, điều quan trọng hơn chính là ông cụ Hàn cảm thấy với thái độ bây giờ của Bùi Dật Duy đối với Hàn thị. Nếu Hàn Nhã Thanh quản lý công ty, nhất định sẽ có chút liên hệ với Bùi Dật Duy. Nếu hai người qua lại thường xuyên hơn Thanh Thanh nhất định sẽ có thể giảng hòa với Bùi Dật Duy, cả hai sẽ trở lại tốt đẹp như ban đầu.
Bây giờ ông muốn Thanh Thanh nhanh chóng kết hôn, cũng muốn nhìn thấy Thanh Thanh hạnh phúc, để ông có thể yên tâm rời đi.
"Cháu thực sự không hiểu chuyện của công ty, cũng không muốn quản lý công ty. Nếu không ông tìm một người đến quản lý
trước đi?" Hàn Nhã Thanh biết được ý định lúc này của ông cụ Hàn, cho nên cô biết nếu cô tiếp quản chuyện của công ty nữa chắc chắn sẽ không tránh khỏi phải tiếp xúc với Bùi Dật Duy.
Nhưng mà cô không muốn gặp Bùi Dật Duy và cũng không muốn dính líu gì đến anh ta nữa.
Bây giờ, cô chỉ muốn làm hết sức mình để giải quyết vấn đề của Dương Tầm Chiêu.
Ánh mắt Hàn Nhã Thanh hơi lóe lên, sao tự nhiên cô lại nghĩ tới cái người vô lại, mặt dày kia chứ?
Hàn Nhã Thanh đột nhiên cảm thấy hơi bực bội. Cô có nên quay về nước M càng sớm càng tốt, tránh thật xa Dương Tầm
Chiêu, sau đó biến mất tăm không?
"Nào có chuyện dễ dàng thuê người như vậy? Người chuyên nghiệp không chỉ đắt mà còn khó thuê, có tiền cũng chưa chắc
thuê được. Hơn nữa thuê người ngoài, bọn họ cũng không thể nào hết lòng hết dạ lo cho công ty của chúng ta được, mà ông cũng không yên tâm. Nếu có thể dễ dàng thuê người thích hợp thì ông cũng không cần cực khổ như vậy rồi." Ông Hàn khẽ thở dài, nhiều năm qua ông rất vất vả vì công ty. Con ông không nên người, cháu trai ông cũng chẳng ra sao. Ông hoàn toàn đã hết hy vọng với bọn họ rồi.
Năm đó, nếu Trung Phương không gặp tai nạn, chắc chắn nó sẽ quản lý công ty này thật tốt.
Muốn thuê người, hơn nữa còn là thuê một người bên ngoài, việc này không đơn giản như vậy.
"Trừ khi cháu có ứng cử viên phù hợp?" Ông cụ Hàn đột nhiên nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, ánh mắt hơi lóe lên.
Nếu Bùi Dật Duy quản lý Hàn thị, có lẽ Hàn thị sẽ sống lại hoặc có thể phát triển trở lại.
Bùi Dật Duy rất thích Thanh Thanh, vì Thanh Thanh mà anh ta đã từ bỏ việc trả thù cho nên chuyện này rất có khả năng.
Chỉ cần Bùi Dật Duy kết hôn với Thanh Thanh, vậy thì anh ta không tính là người ngoài...
Trong mắt ông cụ Hàn hiện lên một chút hy vọng.
"Cháu không có." Chỉ là Hàn Nhã Thanh đã thẳng thừng dập tắt hy vọng của ông cụ. Cô chỉ là buột miệng nói như vậy, chứ cô biết đi đâu tìm ứng cử viên thích hợp cho ông cụ đây?
Cô không hiểu chuyện kinh doanh, và cô
ấy cũng không biết bất cứ ai làm kinh doanh, ngoại trừ Dương Tầm Chiêu...
Cô, tại sao cô lại nhớ tới cái gã vô lại kia nữa rồi?
Hàn Nhã Thanh cảm thấy cô hẳn là bị thất thần vì hai ngày nay ngủ không ngon.
Đó là lý do tại sao cô lại nghĩ đến Dương Tầm Chiêu nữa. Hàn Nhã Thanh đột nhiên cảm thấy cáu kỉnh hơn, trong lòng có chút bối rối vô cớ.
Hàn Nhã Thanh theo bản năng gõ lên đầu, muốn gõ đi hết mấy suy nghĩ linh tinh trong đầu.
"Thanh Thanh, cháu làm sao vậy?" Ông cụ Hàn thấy cô đập mạnh vào đầu, hơi lấy làm lạ. Cô nhóc này đang làm gì vậy? Tại sao lại đánh vào đầu mình?
"Cháu không sao." Hàn Nhã Thanh hoàn hồn, hơi ngẩn ra, lúc này cô mới ý phát hiện lúc nãy bản thân hơi thất thố.
"Có lẽ là bởi vì hai ngày nay cháu nghỉ ngơi không tốt, bị váng đầu." Để che đậy sự thất thố của mình, Hàn Nhã Thanh giải thích thêm một câu.
Trong lòng cô lại tự an ủi mình. Đúng vậy, hẳn là bởi vì mấy ngày nay cô không được nghỉ ngơi tốt, hẳn là vậy nhỉ?
"Vậy cháu về nghỉ ngơi trước đi, chỗ này đã có bà nội Hinh của cháu rồi, cháu không cần lo." Thật ra ngay từ đầu ông cụ Hàn đã nhìn ra được vẻ mệt mỏi của Hàn Nhã Thanh. Ông nhìn ra được hai ngày nay cô đúng là không được nghỉ ngơi đàng hoàng.
Cũng không biết hai ngày nay cô và Bùi Dật Duy đã xảy ra chuyện gì mà khiến cô mệt mỏi như vậy.
"Không sao đâu, cháu ở đây chăm sóc ông nội..." Hàn Nhã Thanh cảm thấy hơi áy náy khi hai ngày nay cô không đến chăm sóc ông cụ.
"Ông không cần cháu chăm sóc. Bây giờ ông không sao. Không có vấn đề gì cả. Hơn nữa, buổi tối cháu ở đây ông cũng không ngủ được. Con về nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, sáng mai lại đến thăm ông."
Hàn Nhã Thanh muốn nói gì đó nhưng thấy ông cụ một mực không chịu, cuối cùng cô chỉ đành nghe lời ông cụ trở về trước.
Hàn Nhã Thanh đi thẳng về nhà tổ của nhà họ Hàn. Trong nhà chỉ có chị Lý. Hàn Trung Dung và Lưu Vũ cùng những người khác vậy mà lại không có ở nhà. Nghe nói hai ngày nay, bọn họ cũng không có đi thăm ông cụ, ngay cả Hàn Trung Dung cũng không đi thăm ông.
Hàn Nhã Thanh cũng không nghĩ nhiều, hai ngày nay cô quá mệt mỏi nên đi thẳng lên lầu nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, sau khi Hàn Nhã Thanh tỉnh lại, cô thu dọn đơn giản xong liền muốn đi đến bệnh viện.
Ông cụ Hàn đổ bệnh, hiện nay tình hình kinh tế của Hàn thị không lạc quan. Sau khi Hàn Trung Dung trở về đã cho mấy tài xế và người làm nghỉ việc, cho nên trong nhà rất yên tĩnh.
Lúc Hàn Nhã Thanh xuống lầu, trong phòng khách vẫn chỉ có một mình chị Lý. Hàn Trung Dung vẫn chưa trở về ngay cả Lưu Vũ và Hàn Nghiên Nghiên cũng không có ở nhà.
Hàn Nhã Thanh khẽ cau mày, cô mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng cô chỉ nghĩ đến việc đi bệnh viện thăm ông cụ nên không suy nghĩ nhiều. Ở nhà không có tài xế nên Hàn Nhã Thanh dự định tự mình lái xe đến bệnh viện.
Chỉ là khi Hàn Nhã Thanh đi tới gara thì phát hiện gara trống không. Ngay cả mất chiếc xe tốt lúc đầu cũng đã biến mất.
Ánh mắt Hàn Nhã Thanh hơi chìm xuống, những chiếc xe đó rất đắt tiền. Hầu hết người trong nhà không ai dám đụng tới. Những người dám lái mấy chiếc xe đó chỉ có đám người Hàn Trung Dung mà thôi.
Tuy nhiên, tất cả bọn họ đều có xe riêng của mình. Hơn nữa bọn họ tổng cộng chỉ có bốn người, vậy tại sao bây giờ tất cả xe ở đây đều biến mất.
Hàn Nhã Thanh đột nhiên nghĩ đến một khả năng...