Dương Tầm Chiêu đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm tay cô xoa nhẹ. Hơn nữa anh cũng không xoa bóp theo quy luật gì, bởi vì lúc này anh chỉ nắm tay cô, chứ không có thêm hành động gì nữa.
Hàn Nhã Thanh thầm thở dài, đột nhiên cô cảm thấy khủng hoảng, vô cùng khiếp sợ?
Lẽ nào cậu ba Dương trúng tà thật rồi?
"Anh, anh không sao chứ?" Hàn Nhã Thanh nhìn anh, dè dặt hỏi.
"Anh cảm thấy chóng mặt và khó chịu." Dương Tầm Chiêu vốn dĩ muốn nói không sao nhưng lời vừa đến môi anh lại đột nhiên thay đổi.
"Anh bị sốt sao?" Ánh mắt của Hàn Nhã Thanh chợt lóe lên. Phản ứng đầu tiên là vươn tay ra sờ trán anh. Không phải anh phát sốt đấy chứ? Nhìn tình trạng lúc nãy của anh cũng khá giống.
Khá giống như bị sốt đến mê sảng rồi.
Hàn Nhã Thanh không nhận ra, lúc này cô đang rất lo lắng, có lẽ còn mang theo vài phần căng thẳng nữa.
Nhưng Dương Tầm Chiêu có thể thấy rõ ràng, lúc này cậu ba Dương rất hài lòng, cho nên nụ cười trên mặt anh càng thêm rạng rỡ hơn.
"Không có sốt. Hay là chúng ta đi khám bác sĩ đi." Hàn Nhã Thanh nhìn anh như vậy, cảm thấy tình trạng của anh rất nghiêm trọng.
Nếu không mời bác sĩ đến khám xem sao?
Bàn tay đang nắm tay cô của Dương Tầm Chiêu hơi khựng lại, sau đó anh ôm cô vào lòng. Bàn tay anh lập tức ôm cô thật chặt.
Hàn Nhã Thanh sững sờ, nhất thời không giãy dụa cũng không nhúc nhích, chỉ liên tục chớp mắt.
Lúc này Dương Tầm Chiêu đúng là không ổn, rất khác lạ.
"Thanh Thanh, tối nay em ở lại đây được không?" Dương Tầm Chiêu ôm cô, áp sát mặt vào vành tai cô. Anh không nỡ buông tay cô ra nhất là khi nghe những lời nói lúc nãy của cô thì anh lại càng không muốn để cô đi.
Trong lòng cô có anh chỉ là cô ngốc này vẫn chưa nhận ra mà thôi.
Hoặc có thể bây giờ trong lòng cô, anh vẫn không bằng Bùi Dật Duy, nhưng anh sẽ cố gắng gạt Bùi Dật Duy ra khỏi trái tim cô, để trong lòng cô chỉ có một mình anh thôi.
Anh tin một ngày nào đó cô sẽ yêu anh, hơn nữa anh nghĩ ngày đó sẽ không còn xa.
Nghe được lời nói của Dương Tầm Chiêu, Hàn Nhã Thanh trợn trừng mắt, sự lo lắng vừa nãy lập tức biến mất.
Câu nói này đủ để Hàn Nhã Thanh biết Dương Tầm Chiêu không có chuyện gì, anh rất bình thường.
Chắc không phải anh ta cố ý làm như vậy là muốn cô ở lại đấy chứ?
Người đàn ông này còn có thể xấu bụng hơn được nữa không?
"Thanh Thanh, đêm nay ở lại đây đi, được không?" Thấy Hàn Nhã Thanh mãi không trả lời, Dương Tầm Chiêu ngước mắt nhìn cô, sau đó hỏi lại lần nữa.
"Không...Được." Hàn Nhã Thanh trợn trừng mắt, trên mặt lộ ra vẻ tức giận. Cô gằn từng chữ trả lời như vậy đủ để giải thích thái độ của cô.
Người này cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện đó mà không nghĩ tới chuyện khác sao?
"Xuống xe." Tiếp đó Hàn Nhã Thanh đột nhiên mở cửa xe nhưng cô không xuống xe, mà là bảo Dương Tầm Chiêu xuống xe.
Dương Tầm Chiêu nhìn cô, không nhúc nhích, anh không muốn xuống xe, anh muốn ở cùng vợ anh.
"Anh tự xuống hay muốn em đá anh xuống." Thấy anh không nhúc nhích, Hàn Nhã Thanh lại trừng mắt nhìn anh.
"Hay là, em ôm anh xuống đi." Dương Tầm Chiêu giật giật khóe môi, trên mặt lại lộ ra ý cười lần nữa.
Thành thật mà nói, anh rất thích thái độ thẳng thắn như vậy của cô vào lúc này.
Không trốn tránh, không ngụy trang, đây là con người thật của cô.
Hàn Nhã Thanh: "..."
Một người đàn ông trưởng thành như anh mà lại bắt cô ôm xuống xe?
Cô cũng phải ôm nổi anh mới được chứ?
"Rốt cuộc anh có xuống xe không?" Bình thường tính tình của Hàn Nhã Thanh cực kỳ tốt nhưng bây giờ cô lại cực kỳ khó chịu.
"Anh vừa xuống xe nhất định em sẽ chạy đi mất." Dương Tầm Chiêu nhìn cô, ánh mắt cực kỳ tủi thân.
Đúng là thừa lời! Anh xuống xe xong thì đương nhiên cô phải đi rồi. Hàn Nhã Thanh nghĩ bây giờ đã quá muộn, anh ở chỗ này cũng khó bắt xe, cho nên cô muốn lái xe anh về trước.
"Anh đưa xe cho em." Dương Tầm Chiêu đương nhiên hiểu được suy nghĩ của cô. Anh biết xe
của Hàn Nhã Thanh đã bị Hàn Trung Dung xử lý rồi, bây giờ cô đi đâu cũng rất bất tiện.
Ánh mắt Hàn Nhã Thanh chợt lóe lên khi nghe anh nói vậy. Sao đột nhiên anh lại trở nên tốt bụng vậy chứ?
Không, anh sẽ tốt bụng như vậy, có nói thế nào thì cô cũng không tin.
"Nhưng phải có một điều kiện." Quả nhiên Dương Tầm Chiêu lại nói thêm một câu.
"Điều kiện gì?" Hàn Nhã Thanh khẽ giật khóe môi. Cô biết ngay mà. Đây là phong cách của cậu ba Dương, chắc chắn anh sẽ không chịu thiệt.
"Tiện thể cũng giao anh cho em luôn..." Dương Tầm Chiêu nhìn cô thật sâu, đôi môi gợi cảm khẽ mở, lời nói ngọt ngào kia cứ lọt vào tai Hàn Nhã Thanh như vậy.
Hàn Nhã Thanh: "..."
Ý của anh là tặng cô chiếc xe còn kèm theo người luôn?
Nghe có vẻ như rất có lời, nhưng mà, nhưng cô cần anh cũng đâu có tác dụng gì.
Chiếc xe còn có ích nhưng anh thì không có tác dụng gì cả.
Không, cô trốn anh không kịp nữa là.
"Ngày mai em sẽ nhờ người mang xe đến cho anh." Sau khi Hàn Nhã Thanh hoàn hồn, cô từ chối thẳng thừng lời đề nghị mua một tặng một của anh.
"Được, tối nay anh có thể để em về nhưng em phải hứa với anh một việc." Dương Tầm Chiêu biết với quan niệm bảo thủ kia của cô, chắc chắn tối nay cô sẽ không ở lại.
"Chuyện gì?" Hàn Nhã Thanh nhìn anh, trong ánh mắt mang theo vài phần cảnh giác. Cô cảm thấy chuyện anh nói chắc chắn không phải là chuyện tốt đẹp gì.
"Không được để cho Bùi Dật Duy giúp đỡ Hàn thị. Chuyện của Hàn thị để anh xử lý giúp em." Dương Tầm Chiêu nghĩ đến việc cô nhận lời giúp đỡ của Bùi Dật Duy chứ không chịu nhận sự giúp đỡ của anh thì anh lại phiền muộn.
Anh biết tình địch thật sự của anh chính là Bùi Dật Duy.
Vì vậy người anh phải thật sự đề phòng là Bùi Dật Duy.
"Nhưng em đã ký hợp đồng với Bùi Dật Duy rồi." Ánh mắt Hàn Nhã Thanh hơi lóe lên, trước đó ông nội đã bảo cô ký hợp đồng với Bùi Dật Duy.
Hợp đồng sẽ có hiệu lực sau khi được ký kết và không thể hủy bỏ.
"Ý của em là, em vẫn để cho Bùi Dật Duy giúp em và từ chối anh?" Dương Tầm Chiêu trừng mắt nhìn cô, ý của cô là cô vẫn muốn để cho Bùi Dật Duy giúp đỡ cô và vẫn từ chối anh?
Tại sao anh lại muốn bóp chết cô thế này?
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, ánh mắt hơi lấp lóe. Lời nói lúc nãy của cô là có ý này sao?
Không phải chứ? Cô chỉ là muốn cho anh biết, cô đã ký hợp đồng với Bùi Dật Duy rồi, không thể đổi ý mà thôi.
"Chuyện của Hàn thị anh sẽ xử lý." Nhìn thấy dáng vẻ của cô, Dương Tầm Chiêu thở phào nhẹ nhõm. Sau đó cô nói thẳng ý định của mình, bộ dáng không cho cô từ chối.
Bất kể cô có đồng ý hay không, anh sẽ lo chuyện này. Anh sẽ không bao giờ để cho Bùi Dật Duy can thiệp vào chuyện này, cũng sẽ không bao giờ để cho anh ta có cơ hội lấy lòng hay đến gần cô.
“Ồ.” Hàn Nhã Thanh sửng sốt, sau đó nhẹ giọng đáp lại. Tối nay Dương Tầm Chiêu đến nhà họ Hàn, tin rằng chắc chắn ông nội cũng nhìn ra được mối quan hệ của cô và Dương Tầm Chiêu.
Dương Tầm Chiêu muốn giúp đỡ Hàn thị, cho dù cô muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được. Không ai thay đổi được quyết định của Dương Tầm Chiêu. Nếu anh đã muốn giúp thì để cứ để anh giúp thôi.