Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Tỏa sáng rực rỡ, ai cũng kinh ngạc (3)


trước sau

Nếu cố ý làm, chắc chắn sẽ không dễ dàng lấy được tài liệu ra ngoài, còn nếu vô ý làm mọi chuyện đi tới nước này, vậy thì vị ngồi phía trên kia cũng phải có trách nhiệm về sai lầm này.

Mắt Đường Lăng nhanh chóng lóe lên, đúng lúc này, điện thoại anh nhận được một tin nhắn.

Đường Lăng xem xong tin nhắn thì nhanh chóng híp mắt lại.

“Nhà họ Cố đã biết chuyện em tới giúp ba anh phá án rồi.” Đường Lăng nói lại nội dung tin nhắn cho Hàn Nhã Thanh biết.

“Tin tức nhanh thật, mới đó mà đã nhận được tin tức rồi, điều này chứng tỏ bên đó có người nhà họ Cố.” Khóe miệng Hàn Nhã Thanh khẽ cong lên, nhà họ Cố đúng là chỗ nào cũng nhúng tay vào.

“Vậy giờ chúng ta phải làm thế nào?” Tất nhiên Đường Lăng cũng nghĩ tới điều này, nhưng anh không ngờ lại có nhiều vấn đề như vậy, giờ tư liệu thì không đầy đủ, người nhà họ Cố lại biết thân phận của cô, chắc chắn sẽ tới quấy rối, chỉ sợ kế tiếp sẽ càng khó khăn hơn.

Hơn nữa giờ thời gian chỉ còn lại mấy ngày nữa thôi.

“Giờ nhà họ Cố đang nhìn chằm chằm, nên hai ngày nay chúng ta đừng làm gì cả.” Hàn Nhã Thanh khẽ gõ nhịp lên mặt bàn.

Từ trước đến nay, đây là vụ án khó giải quyết mà cô gặp phải.

Vụ án vốn đã khó, lại trôi qua rất lâu rồi, hơn nữa tư liệu cũng không đầy đủ, nên nói thật, giờ cô cũng hết cách rồi.

Người xưa có câu không bột đố gột nên hồ.

“Đừng làm gì ư?” Đường Lăng khẽ kinh ngạc: “Nhưng chỉ còn mấy ngày nữa là tới kỳ hạn cuối cùng mà vị kia giao cho chúng ta rồi.”

“Chuyện này không thể gấp gáp được, càng gấp gáp thì càng loạn, nóng vội cũng không giải quyết được vấn đề gì.” Hàn Nhã Thanh hiểu rõ tâm trạng Đường Lăng, nhưng giờ có nóng vội cũng vô ích.

“Được rồi, hay anh không đi đón hai bé con nữa, mà ở lại đây giúp em.” Anh là người biết phân nặng nhẹ, mặc dù lúc này anh rất muốn nhìn thấy hai bé con, nhưng anh không thể để lại khó khăn cho Hàn Nhã Thanh.

“Không cần đâu, dù gì hai ngày tới em cũng không làm gì, anh cứ đi đón bọn trẻ đi, nếu thật sự có chuyện gì, em có thể đi tìm Dương Tầm Chiêu để nhờ giúp đỡ, giờ anh ấy sẽ thuận tiện giúp đỡ em hơn anh.” Mắt Hàn Nhã Thanh lóe lên, cô cảm thấy không dễ gì cô mới quyết định đón hai bé con về, nếu còn kéo dài nữa, cô sợ mình sẽ hối hận.

“Vậy được, nếu có chuyện gì thì em cứ tìm thẳng Dương Tầm Chiêu, giờ em mở miệng tìm anh ta sẽ có tác dụng hơn anh.” Tâm trạng Đường Lăng vốn đang u ám bỗng trở nên tốt đẹp hơn, xem ra Hàn Nhã Thanh rất tin tưởng Dương Tầm Chiêu, hơn nữa còn mang theo sự ỷ lại.

Có lẽ đây là cơ hội tốt để thúc đẩy mối quan hệ giữa hai người bọn họ.

Sao Hàn Nhã Thanh lại không nghe ra hàm ý của Đường Lăng chứ, cô khẽ mím môi, không nói gì.

Hàn Nhã Thanh vừa cúp điện thoại Đường Lăng, thì Dương Tầm Chiêu đã gọi tới ngay.

Hàn Nhã Thanh sửng sốt một lát, rồi bắt máy ngay.

“Tình hình sao rồi?” Dương Tầm Chiêu thấy điện thoại được bắt máy nhanh như vậy thì không khỏi ngẩn người.

“Rất tệ, vụ án rất khó giải quyết.” Hàn Nhã Thanh cũng không che giấu điều gì với anh, mặc dù đây là chuyện nhà họ Đường, có thể nói là vụ án khá bí mật, nhưng cô cảm thấy mình không cần che giấu Dương Tầm Chiêu.

“Em có cần anh giúp gì không?” Mắt Dương Tầm Chiêu nhanh chóng lóe lên, giọng điệu của cô làm anh đau lòng, nhưng anh lại cảm thấy rất đặc biệt.

“Cần.” Hàn Nhã Thanh vốn đang nghĩ, nếu có chuyện gì thì cô có thể nhờ anh giúp, nên đồng ý rất tự nhiên.

Nhưng đầu bên kia, Dương Tầm Chiêu lại sửng sốt ngay, cô đồng ý để anh giúp cô ư?

Cô không còn vội vã rũ sạch quan hệ với anh nữa rồi.

Sao anh cảm thấy hình như cô đã thay đổi rồi, thái độ cô đối với anh bỗng tốt hơn rất nhiều.

Cô không còn bài xích, trốn tránh anh như trước nữa.

“Thúy Nhi, cháu về rồi à?” Đúng lúc này Phạm
My quay về, thấy cửa phòng không khóa thì biết Hàn Nhã Thanh đã quay về, bởi vì Đường Vân Thành chắc chắn sẽ không quay về vào giờ này.

“Vâng, cháu về rồi.” Hàn Nhã Thanh nhanh chóng đáp lại.

“Thúy Nhi?” Lúc nãy giọng nói Phạm My hơi lớn, nên Dương Tầm Chiêu cũng nghe thấy rất rõ.

“Đường Thúy Nhi.” Hàn Nhã Thanh khẽ nói ra một cái tên.

“Tại sao lại mang họ Đường?” Dương Tầm Chiêu bỗng hiểu rõ có lẽ đây là cái tên cô tạm thời sử dụng, nhưng anh hơi bất mãn với họ Đường.

“Họ Đường không tốt à? Cùng một nhà với Đường Lăng, vậy thì anh không cần phải suốt ngày lo lắng em bị anh ta lừa gạt.” Hàn Nhã Thanh nghe giọng điệu buồn bực anh thì khẽ cười, rồi đáp lại một câu nửa đùa nửa thật.

Dương Tầm Chiêu: “...”

Cô nói vậy là sao?

Cô đang giải thích với anh là cô sẽ không thích Đường Lăng, nên bảo anh đừng lo lắng ư?

Anh nhận ra hình như cô vợ nhà anh thật sự thông suốt rồi.

“Em, không sao chứ?” Nhưng cô càng như vậy càng làm Dương Tầm Chiêu cảm thấy không chân thực, hơn nữa trong lòng còn hơi bất an.

“Em còn chuyện phải làm ngay, cúp máy trước nhé!” Hàn Nhã Thanh không khỏi mỉm cười, vì Phạm My đã đi tới đây, nên cô phải cúp máy.

Dương Tầm Chiêu nhìn điện thoại đã bị ngắt máy, một lúc sau vẫn chưa phản ứng lại.

“Thúy Nhi, đây là trái cây bác mới mua về, cháu ăn thử xem có ngon không?” Phạm My đi tới trước mặt Hàn Nhã Thanh rồi đặt trái cây trong tay tới trước mặt cô.

“Vâng.” Hàn Nhã Thanh khẽ đáp lại, rồi nhìn bà mỉm cười.

“Bác vốn định mang trái cây qua cho cháu, không ngờ cháu đã về rồi, vậy cũng tốt, bằng không để bác mang trái cây qua cho cháu, nói không chừng còn bị người nào đó thấy chướng mắt nữa.” Tất nhiên người nào đó mà Phạm My ám chỉ là Đường Vân Thành.

Trước giờ Đường Vân Thành luôn làm việc nghiêm túc, ngay cả Phạm My cũng không thể tùy ý đi vào văn phòng của ông.

“Chuyện của đàn ông bọn họ thì cứ để họ tự giải quyết đi, cháu đừng gấp gáp quá, cũng đừng để mình phải mệt mỏi.” Phạm My cảm thấy nhiều người đàn ông như vậy cũng không phá được vụ án, nên họ không được gây khó dễ với một cô gái, nói cách khác, bà cũng không ôm hy vọng gì về chuyện Hàn Nhã Thanh có thể phá được vụ án này.

“Vâng, cháu cũng không gấp gáp, cháu cảm thấy hơi mệt, nên về phòng nghỉ ngơi một chút.” Nghe Phạm My nói vậy, trong lòng Hàn Nhã Thanh hơi ấm áp, cô biết Phạm My thật lòng quan tâm cô.

“À, được, vậy cháu ăn hết trái cây này rồi nghỉ ngơi đi, bác không làm phiền cháu nữa.” Phạm My nghe cô nói vậy thì vội vàng đứng dậy, rồi rời đi.

Sau đó Hàn Nhã Thanh luôn ở trong phòng ngủ thẳng đến bữa tối, đến giờ ăn tối Phạm My tới gọi cô ra ngoài ăn cơm, nhưng cô không ra.

Hàn Nhã Thanh ngủ thẳng đến mười một giờ trưa hôm sau, lúc cô ra khỏi phòng, vẫn còn mang dáng vẻ mới ngủ dậy.

Đúng lúc này, Đường Vân Thành lại quay về, nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì khẽ nhíu mày.

“Thúy Nhi, cháu dậy rồi à, sáng giờ cháu vẫn chưa ăn gì, chắc chắn đã đói rồi đúng không, để bác đi nấu gì cho cháu ăn.” Lúc này, Phạm My đang ở trong phòng bếp, nên chỉ nhìn thấy Hàn Nhã Thanh đi ra khỏi phòng, chứ không nhìn thấy Đường Vân Thành vừa bước vào nhà.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện