“Anh ba, anh đoán xem em nhìn thấy ai nè?” Cậu năm Tào cũng không để ý cho lắm, chủ yếu là đã thành thói quen rồi.
“Ai?” Dương Tầm Chiêu ngẩn người, hai mắt nhẹ nhàng lóe sáng.
“Anh còn nhớ người phụ nữ lần trước đã giúp chúng ta phá án ở cục cảnh sát không? Chính là người phụ nữ mà lần trước anh đến cục cảnh sát chặn lại đó.” Lần này cậu năm Tào cũng không thừa nước đục thả câu nữa, anh nói thẳng.
“Đang ở đâu?” Một giây sau Dương Tầm Chiêu đứng thẳng người dậy, trong giọng nói rõ ràng nhiều thêm mấy phần vội vàng.
“Anh ba, không phải anh đã xác định người phụ nữ năm năm trước là Hàn Nhã Thanh à, cho nên chắc là anh với cô Đường không có quan hệ gì đâu đúng không? Anh cần gì phải kích động như vậy chứ?” Cậu năm Tào nghe thấy giọng nói vội vàng của Dương Tầm Chiêu, anh ta không khỏi sửng sốt.
“Tôi hỏi là cậu ở đâu? Nhìn thấy cô ấy ở đâu?” Dương Tầm Chiêu cũng không giải thích gì nhiều, bây giờ anh cũng chỉ muốn biết cô đang ở đâu.
“Bây, bây giờ em đang ở nhà họ Đường, cô ấy cũng đang ở nhà họ Đường, cô ấy chính là Đường Thấm Nhi, em gái của anh cả.” Cậu Tào một mặt nghi hoặc, nhưng mà nghe thấy tiếng hét của Dương Tầm Chiêu, anh ta vẫn trả lời lại theo bản năng.
Trong một nháy mắt, Dương Tầm Chiêu hoàn toàn sửng sốt.
Cô ấy ở nhà họ Đường, cô ấy là em gái của Đường Lăng?
Đường Thấm Nhi, anh có biết tới cái tên này, lúc ở trong nhóm phá án cô dùng cái tên này, cho nên chắc chắn không thể sai được.
Cho nên cô ấy chính là em gái của Đường Lăng.
Cho nên Đường Lăng đối xử với cô đặc biệt là bởi vì nguyên nhân này.
Cho nên cô là người của nhà họ Đường.
Giây phút này, cậu ba Dương đứng đó không cử động, lại đột nhiên có một loại cảm giác nhốn nháo.
Cậu ba Dương đột nhiên nhớ đến lúc đầu ở trước mặt của cô, anh đã nói xấu Đường Lăng, hơn nữa anh còn từng nói qua người nào nhà họ Đường cũng là người gian xảo âm hiểm.
Cậu ba Dương lại nghĩ đến Đường Lăng kêu anh đi tham gia bữa tiệc, anh lại nói là không thèm, anh còn nói là ai muốn đi thì đi đi.
“Anh ba, em nói cho anh biết nha, ngày hôm nay đến tham gia bữa tiệc không ít người đâu, rất nhiều mấy thằng nhóc trẻ tuổi đó, hơn nửa người nào cũng ưu tú cả, thân phận của người nào cũng không đơn giản. Em cảm thấy là có lẽ cơ hội của em không quá lớn, anh cả quả là không tử tế mà, rõ ràng đã nói là không cho anh ấy mời nhiều người như vậy...” Cậu năm Tào nhìn trong phòng khách có nhiều người như vậy, thầm thở một hơi.
Anh ta cảm thấy tình thế hiện tại gây bất lợi cho anh ta.
Hai mắt của Dương Tầm Chiêu nhanh chóng nheo lại, Đường Lăng nói là tối ngày hôm nay người nhà họ Đường muốn chọn đàn ông cho cô?
Mẹ kiếp, một giây sau cậu ba Dương đột nhiên cất bước, nhanh chóng chạy đi ra ngoài.
Cô chọn đàn ông, người đàn ông mà cô chọn chỉ có thể là anh!
Cậu năm Tào nhìn điện thoại bị dập máy, khóe môi hơi giật giật, anh ba đã nói là không có hứng thú, cũng không thèm, cho nên chắc chắn là anh ba chắc chắn không có kiên nhẫn nghe anh ta nói, cho nên trực tiếp cúp điện thoại của anh ta.
Cho nên cậu năm Tào cũng không suy nghĩ gì nhiều, càng không nghĩ sâu xa.
“Anh vừa mới gọi điện thoại cho anh ba hả?” Chẳng biết từ lúc nào, Tiểu Thất đã đi đến bên cạnh của cậu năm Tào đang nhìn anh ta.
“Đúng vậy đó, nhưng mà anh ba cũng đã nói không có hứng thú từ sớm, không thèm, cho nên trực tiếp cúp điện thoại của tôi rồi.” Cậu năm Tào nhìn Tiểu Thất, rất tự nhiên mà trả lời một câu.
Tiểu Thất giật mình, sau đó khóe môi hơi giật giật, nhưng mà anh ta cũng không nói gì thêm nữa.
Lúc này ông cụ Đường đã dẫn Hàn Nhã Thanh đi đến trước phòng phòng khách và bắt đầu giới thiệu cho mọi người: “Đây là cháu ngoại gái của tôi, Đường Thấm Nhi, chúng tôi vốn dĩ có một đứa con gái, chỉ là lúc con gái của chúng tôi năm tuổi thì đã mất tích. Chúng tôi đã tìm nhiều năm như vậy rồi, rốt cuộc cũng đã tìm được, nhưng mà con gái Thúy Nhi của chúng tôi đã qua đời vì căn bệnh vào năm năm trước, đây là con gái của Thúy Nhi.” Ông cụ Đường giải thích rất nhỏ, bởi vì ông không muốn phải lan truyền với người ngoài.
Ông biết là không đến thời gian một ngày, ở bên ngoài đã có không ít lời đồn.
Về phần những cái khác, không cần ông cụ Đường phải giải thích thêm, bởi vì bây
giờ không có ai trong tám gia tộc lớn là không biết cái tên Đường Thấm Nhi này.
“Lúc đầu tôi còn cảm thấy có chút kỳ quái, hóa ra chuyện là như vậy, cô nhóc này cùng với vóc dáng lúc còn trẻ của bà Đường giống nhau như đúc luôn, chắc chắn là không sai được đâu. Ông Đường, bà Đường, chúc mừng hai người.” Bà cụ Lý nhìn Hàn Nhã Thanh, cười nhẹ lên tiếng.
“Đúng vậy đó, thật sự rất giống, giống như là đúc ra từ một cái khuôn.” Ông cụ Lý cũng hơi gật đầu, chỉ là ánh mắt của ông hơi là lạ, nhìn ông cụ Đường một chút, cuối cùng vẫn nhịn không được mà nói: “Vận khí cả đời của lão Đường đều rất tốt, cô nhóc này lợi hại biết bao nhiêu, có bản lĩnh, nhận được sự yêu thích của nhiều người, chuyện tốt như vậy sao lại rơi trên đầu của ông cơ chứ.”
Ông cụ Lý giờ phút này phải gọi là đang ước ao ghen tị.
Vốn dĩ còn tưởng rằng nhà họ Đường nhận con nuôi, nghe thấy lời của ông cụ Lý và bà cụ Lý, cũng không có ai nghi ngờ nữa.
“Cậu nói thử xem cơ hội của tôi lớn bao nhiêu?” Hai mắt của cậu năm Tào vẫn nhìn chằm chằm về phía Hàn Nhã Thanh, nhịn không được mà hỏi.
“Em cảm thấy vốn dĩ là cơ hội của anh rất lớn, nhưng mà bây giờ anh lại gọi điện thoại cho anh ba, cho nên...” Tiểu Thất cố ý muốn nói rồi lại thôi, vốn dĩ anh ta cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng mà anh ta vừa mới nghe thấy lời nói lúc anh năm và anh ba gọi điện thoại với nhau, đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng.
Nếu thật là như vậy, cho dù là một cơ hội nhỏ nhoi thì anh năm cũng không có đâu, đừng nói là anh năm, ngay cả những người đàn ông khác ở hiện trường cũng không có một chút cơ hội nào cả.
Nếu như anh ba của anh ta đến đây, nào còn có chuyện của những người này nữa.
Ai có thể cướp người của anh ba anh ta được?
“Tại sao vậy hả, rõ ràng là anh ba không muốn mà, hơn nữa còn trực tiếp cúp điện thoại của tôi?” Cậu năm Tào sửng sốt, hai mắt nhanh chóng chớp chớp mấy lần.
“Nếu như anh ba thật sự không muốn, anh ấy sẽ không hỏi anh đang ở đâu?” Tiểu Thất trực tiếp cho cậu năm Tào một cái liếc mắt.
Cậu năm Tào cứng đờ, hai mắt trừng thật lớn: “Nhưng mà không phải anh ba vẫn luôn đang tìm Hàn Nhã Thanh hả, không phải là anh ba vẫn muốn phục hôn với Hàn Nhã Thanh à?”
Lần này Tiểu Thất lại ném cho anh ta một ánh mắt, lười phải trả lời anh ta.
Sau khi ông cụ Đường đã giới thiệu xong, bà cụ Đường vẫn luôn nắm tay Hàn Nhã Thanh đi chào hỏi với từng người.
Ban đầu những người trẻ tuổi đều đến đây ai cũng cho rằng cô chủ nhà họ Đường rất xấu, ai cũng có suy nghĩ sẽ không cam tâm tình nguyện.
Bây giờ đã nhìn thấy dáng vẻ chân chính của cô chủ nhà họ Đường, cả đám giống như là đang phê thuốc kích thích, ai cũng hận không thể chen lấn đi đến bên cạnh của cô chủ nhà họ Đường.
Ban đầu có một vài người cho rằng nhà họ Đường nhận con nuôi, sau khi nghe thấy ông cụ Đường giới thiệu, tất cả mọi người đều biết rõ địa vị của cô Đường ở nhà họ Đường.
Cho nên những người đàn ông chưa lập gia đình có mặt ở đây đều như phát điên mà muốn cưới cô Đường về nhà.
“Ý của cậu là anh ba sẽ chạy đến đây hả?” Lông mày của cậu năm Tào nhíu chặt lại, suy nghĩ một lát, sau đó lại nhìn về phía của Tiểu Thất.
“Cái này không phải là nói nhảm đó chứ? Anh năm, không phải là cho đến bây giờ anh vẫn còn chưa biết rõ là có chuyện gì xảy ra đó chứ?” Tiểu Thất nhìn cậu năm Tào, khóe môi hơi nhếch lên: “Sao anh có thể làm được cục trưởng cục cảnh sát vậy hả?”
Lúc nói ra lời này, Tiểu Thất đáng yêu còn nhịn không được mà lắc đầu, chuyện này còn chưa đủ rõ ràng nữa à?