Nhưng mà, đối với cô, anh trước giờ đều là như vậy, có khi nào quan tâm qua?
Vốn dĩ, cô chính là bán cho anh, đối với anh ta mà nói, cô vốn dĩ chỉ có loại tác dụng này.
Tư Đồ Không cảm nhận được sự không chuyên tâm lúc này của cô, đôi con ngươi càng trở nên trầm xuống, sau đó đột nhiên cắn một cái lên môi cô.
Liễu Ảnh đột nhiên bị đau, theo bản năng kêu lên, thanh âm của cô tuy không lớn lắm, nhưng mấy người đứng gần đó vẫn nghe được, mấy người lũ lượt đảo mắt nhìn qua, nhìn thấy tình cảnh như vậy, đều lũ lượt sững sờ, trên mặt có thêm vài phần kinh ngạc, hoặc là thần sắc trào phúng.
Đôi mắt Tiểu Thất trừng thật to, đây là cảnh tượng thiếu nhi không nên xem, có phải anh ta nên tránh đi một chút không?
Khóe môi Cậu năm Tào khẽ giựt giựt, luôn nghe nói Tư Đồ Mộ Dung trước giờ mặc ý làm bừa, quả nhiên không sai một chút nào.
Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu thì lại giống như hoàn toàn không nhìn thấy, không có bất kỳ phản ứng nào.
Thân ảnh của Liễu Ảnh cứng đờ, trong lòng có chút lạnh lẽo, anh ta đây là cố ý khiến cô khó xử sao?
Cũng may, anh ta đã buông cô ta ra, Liễu Ảnh nhanh chóng đứng thẳng người, bước chân khẽ di chuyển, kéo ra một khoảng cách với anh ta.
Tư Đồ Không nhìn thấy cử động của cô, đôi con ngươi híp lại đầy trầm lạnh, nhưng không có nói gì nữa, cũng không có làm gì.
Liễu Ảnh thấy anh ta không có làm loạn nữa, khẽ thở phào một hơi, cô ta lại ngước mắt lên nhìn Dương Tầm Chiêu, trong đôi con ngươi rõ ràng mang theo phẫn nộ, lần trước, Dương Tầm Chiêu ở trên máy bay còn ở cùng Nhã Thanh, lúc đó Nhã Thanh rõ ràng đã nói Dương Tầm Chiêu là chồng của cô.
Lúc đó, cô ta còn cảm thấy Dương Tầm Chiêu đối với Nhã Thanh không tệ, cô ta cảm thấy Dương Tầm Chiêu thích Nhã Thanh.
Nhưng bây giờ Dương Tầm Chiêu rõ ràng đã nhìn trúng cô chủ của nhà họ Đường này?
Vậy còn Nhã Thanh thì sao? Nhã Thanh làm sao đây? Dương Tầm Chiêu đây là đang đặt Nhã Thanh ở đâu vậy?
Thật là quá đáng!!
Liễu Ảnh càng nghĩ càng tức giận, ngọn lửa giận trong đôi con ngươi cũng càng lúc càng rõ ràng, nếu như không phải đang ở nơi không tiện, cô ta nhất định sẽ tiến lên trước hỏi cho rõ ràng.
Lần trước trùng hợp gặp Nhã Thanh trên máy bay, lúc đó Nhã Thanh để lại số điện thoại di động cho cô ta, nhưng sau này khi cô ta gọi lại, điện thoại của Nhã Thanh lại tắt máy, cho nên cô ta luôn không thể liên lạc với Nhã Thanh.
Bây giờ, cô ta muốn hỏi rõ ràng cũng không thể tìm được Nhã Thanh, cho nên, Liễu Ảnh lúc này vừa tức vừa sốt ruột.
Lửa giận của Liễu Ảnh lúc này quá rõ ràng, rõ ràng đến nỗi Dương Tầm Chiêu không thể phớt lờ được, Dương Tầm Chiêu khẽ đảo mắt nhìn qua, lúc nhìn thấy cô ta, Dương Tầm Chiêu khẽ sững sờ.
Đây không phải là người phụ nữ mà lần trước anh và Hàn Nhã Thanh tình cờ gặp trên máy bay lần trước sao?
Hình như là bạn từ nhỏ của Hàn Nhã Thanh, là bạn tốt của Hàn Nhã Thanh.
Anh nhớ người phụ nữ này còn ầm ĩ hơn cả vợ của anh nữa.
Cô ta là người phụ nữ của Tư Đồ Không? Đôi con ngươi của Dương Tầm Chiêu nhìn sang Tư Đồ Không, khóe môi có thêm vài phần nụ cười ý vị thâm trường.
Có một người phụ nữ như vậy, ngày tháng của Tư Đồ nhất định cũng sẽ rất đặc sắc.
Anh nghe nói bên cạnh Tư Đồ có một người phụ nữ, hình như đã sắp 5 năm rồi, chắc chắn chính là cô ta rồi.
Nhưng mà, lần trước trên máy bay, người phụ nữ này còn bảo Hàn Nhã Thanh giới thiệu bạn trai cho cô ta nữa?
Người phụ nữ của Tư Đồ Không muốn tìm bạn trai? Đây là không cần mạng nữa rồi sao?
Đôi con ngươi của Tư Đồ Không khẽ híp lại, nhìn thấy đôi mắt của Liễu Ảnh đang nhìn thẳng vào Dương Tầm Chiêu, ánh sáng lạnh thoắt hiện trong đôi con ngươi của anh ta, anh ta lại ôm cô vào trong lòng, đôi môi sáp gần đến bên tai của cô, chậm rãi trầm thấp mà nói: “Sao? Anh ta đẹp trai hơn tôi sao?”
Người phụ nữ này nhìn thấy đàn ông đẹp trai là không dời nổi mắt, tật này khi nào mới có thể sửa đây?
Liễu Ảnh khẽ sững sờ, mi tâm khẽ nhíu, có chút mơ hồ,
ai? Ai đẹp trai hơn anh?
“Nếu như em còn nhìn anh ta thêm một cái nữa, thì tối nay sau khi về nhà đừng mong ngủ nữa.” Liễu Ảnh đang bối rối thì thanh âm của Tư Đồ Không lại chậm rãi truyền đến tai cô lần nữa, cái thanh âm đó cực ám muội, lại cực kỳ nguy hiểm.
Thân ảnh của Liễu Ảnh khẽ cứng đờ, sau đó hơi hơi run lên, nhưng cũng hiểu ý của anh ta, cô là bởi vì chuyện của Nhã Thanh mà tức giận, phẫn nộ, lúc này trong mắt của cô Dương Tầm Chiêu chính là một tên khốn, tên xấu xa, Tư Đồ Không rốt cuộc có gì để tức giận chứ?
Thật đúng là!!
Nhưng, chuyện này, cô nhất thời cũng không giải thích rõ được, Liễu Ảnh chỉ có thể cúi thấp đầu, không nhìn Dương Tầm Chiêu nữa.
Trong lòng thầm nghĩ, nhất định phải nghĩ cách liên lạc được với Nhã Thanh, tuyệt đối không thể để Nhã Thanh bị tên xấu xa này gạt được.
Tư Đồ Không cảm nhận được bộ dạng hồn để đâu đâu của cô, đôi con ngươi càng lạnh hơn vài phần: “Chuyên tâm chút, em biết tôi không thích người phụ nữ của tôi khi ở trong lòng của tôi mà còn nghĩ đến chuyện khác, hoặc là người đàn ông khác, hửm?”
“Tôi không có.” Liễu Ảnh ngước mắt lên, nhìn anh ta, cuối cùng vẫn giải thích một câu, bởi vì cô biết nếu như không giải thích rõ ràng, thì tối nay sau khi về, anh hẳn sẽ giày vò chết cô.
Người đàn ông này trước giờ luôn như vậy.
“Không có thì tốt, ngoan.” Khóe môi Tư Đồ Không khẽ nhướng lên, cười cười, vươn một tay ra, nhẹ nhàng xoa tóc của cô, nơi sâu thẳm của đôi con ngươi mang máng hiện lên vài phần ôn nhu.
Liễu Ảnh thầm thở phào một hơi, cái cảm giác này giống như cô là một con thú nuôi của anh ta vậy, năm năm này, luôn là như vậy, lúc anh vui thì sẽ sờ vào cô như vậy, lúc không vui thì sẽ giày vò cô thật tàn nhẫn.
Năm năm rồi, cứ như vậy, nhưng, ban đầu cô vì cứu ba mẹ của cô mà bán mình cho anh ta, cho nên bất kể anh ta đối với cô thế nào, cô đều phải nhịn, chịu đựng.
Nhưng, cô chỉ bán cho anh 5 năm, thời gian 5 năm cuối cùng cũng sắp đến hạn rồi, cô cũng cuối cùng có thể có lại được tự do, sắp rồi, thật sự sắp rồi!
Hàn Nhã Thanh muốn đi nhà vệ sinh, rời khỏi đại sảnh.
Dương Tầm Chiêu cứ luôn nhìn cô, chờ đợi cơ hội này, cho nên, Dương Tầm Chiêu nhìn thấy Hàn Nhã Thanh ra khỏi đại sảnh thì liền theo ra ngoài ngay.
Đôi con ngươi của Liễu Ảnh nhanh chóng lập lòe, thầm thở ra một hơi, nhìn Tư Đồ Không nhanh chóng nói một câu: “Tôi muốn đi toilet.”
Tư Đồ Không ngoảnh mắt qua nhìn cô, ánh mắt dần lạnh lẽo, anh ta nhìn thấy Dương Tầm Chiêu vừa mới ra ngoài, nhưng anh ta vẫn khẽ gật đầu: “Ừm.”
Liễu Ảnh thấy anh ta đồng ý, nhanh chóng sải bước đi ra ngoài, đương nhiên chính là hướng mà Dương Tầm Chiêu vừa rời khỏi.
Khóe miệng Tư Đồ Không khẽ giựt giựt, bàn tay cầm ly rượu theo bản năng siết chặt, sao thế, hôm nay người phụ nữ nhỏ bé của anh ta thật sự nhìn trúng Dương Tầm Chiêu rồi?
Bình thường cô nhìn thấy đàn ông đẹp trai cũng chẳng qua là nhìn nhiều chút thôi, hôm nay vậy mà lại có hành động rồi?
Lá gan càng lúc càng lớn rồi!!
Tư Đồ Không nhìn thấy Liễu Ảnh hoàn toàn rời khỏi đại sảnh, đột nhiên một hơi uống cạn ly rượu trong tay, sau đó cũng theo ra khỏi đại sảnh.
Hàn Nhã Thanh đi vào nhà vệ sinh, vừa định đóng cửa, Dương Tầm Chiêu trực tiếp chặn cửa lại.
“Anh làm gì vậy?” Hàn Nhã Thanh nhìn anh, dùng sức ngăn cửa lại, không để anh vào.