“Bây giờ nên làm như thế nào?”
Hiện tại cổng nhà họ Hàn đều đã bị chặn, ông cụ Hàn không dám đi ra ngoài, những lời mắng chửi trên mạng càng ngày càng khó nghe, không chỉ có Thanh Thanh bị mắng mà lần này cả Trác Hiểu Lam cũng bị mắng đến phát mệt.”
Bà cụ Đường càng thấy càng lo lắng.
“Bây giờ trừ khi có thể chứng minh được rằng vết thương của ông Dương là giả? Còn không thì...”
Sắc mặt lúc này của ông cụ Đường ngưng trọng lại, muốn nói lại thôi, nhưng ý tứ lại vô cùng rõ ràng.
“Chuyện này rõ ràng là do hai lão già nhà họ Dương đã thương lượng, tính kế hết rồi, làm sao chứng minh được? Ông Dương thật sự là lão già xảo quyệt, ông ta đã tính kế như vậy, nhất định sẽ không để cho chúng ta có bất kỳ cơ hội nào.”
Chính vì hiểu được điều này nên bà Đường mới càng lo lắng hơn.
“Cháu lại cảm thấy rằng đây là một cơ hội tốt làm một mà khỏe mười.” Khóe môi Hàn Nhã Thanh từ từ cong lên, vốn dĩ cô cho rằng đoạn video này không phải do ông cụ Dương và bà cụ Dương gửi cho nên không muốn cãi nhau kịch liệt với bọn họ, không ngờ bọn họ lại nhẫn tâm đến mức như vậy.
Đã như vậy cũng đừng trách cô.
Nếu không làm gì đó thì quá uổng công sức của bọn họ rồi! “Thanh Thanh, cháu có cách nào không?” Bà Đường nhanh chóng nhìn về phía Hàn Nhã Thanh.
“Cháu nghĩ cháu nên đi gặp bọn họ xem xem.” Nụ cười khẽ nhếch trên môi của Hàn Nhã Thanh từ từ biến mất, người ta đã náo loạn như vậy, cô cũng không thể cứ luôn tránh mãi được!
Đã muốn chơi, thì phải chơi lớn hơn một chút, như vậy mới thú vị.
Hàn Nhã Thanh chưa bao giờ là người mặc cho người ta ức hiếp, chẳng qua chỉ vì bọn họ là ông, bà nội của Dương Tầm Chiêu, với lại cũng đều đã lớn tuổi rồi, cô vốn tưởng rằng mình có thể chịu đựng được.
Nhưng hiện tại cô phát hiện, nếu mình nhẫn nhịn, nhưng lại không được yên tĩnh, chỉ làm cho người ta được nước lấn tới mà thôi.
“Cháu định đi gặp họ sao? Gặp họ vào lúc này không phải không thích hợp sao? Nếu bị phóng viên phát hiện? Hay bị người của họ chặn lại?”
Vẻ mặt ngạc nhiên của bà cụ Đường thay đổi, nhanh chóng bước tới ngăn Hàn Nhã Thanh: “Không được, bà ngoại không thể để cháu đi gặp bọn họ được. Bà ngoại biết quá rõ lão già nhà họ Dương là người như thế nào, ông ta có thể làm mọi thứ, nói không chừng ông ta đã giăng bẫy và đang đợi cháu ở đó.”
“Bà ngoại, bà đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu.” Hàn Nhã Thanh biết bà cụ đang lo lắng cho mình, đương nhiên những gì bà cụ lo lắng cũng có lý do.
Nhưng cô đương nhiên có cách của cô.
“Bà không cần lo lắng thái quá thế đâu, bà đã quên Thanh Thanh làm gì rồi à? Lấy năng lực của Thanh Thanh thì sao mà dễ mắc lừa như vậy được.”
Ông cụ Đường tương đối bình tĩnh hơn, biết rõ khả năng của Hàn Nhã Thanh, mặc dù ông cụ Dương là lão già xảo quyệt, nhưng chưa chắc ông ta đã là đối thủ của Hàn Nhã Thanh.
Bà Đường sửng sốt, thầm thở ra nhưng vẻ mặt vẫn lo lắng: “Vậy cháu phải cẩn thận một chút, đừng để bị lão già đó lừa gạt, lão già kia gian xảo như vậy, có nên để Đường Lăng đi cùng không?”
“Bà ngoại, cháu lấy thân phận Hàn Nhã Thanh để đến gặp ông Dương, anh trai đi cùng không thích hợp, cháu phải về nhà họ Hàn một chuyến trước để xem tình hình ông nội thế nào đã.”
Hàn Nhã Thanh không nhịn được cười khi nghe bà Đường nói vậy, bà cụ lo lắng đến lú lẫn rồi.
“Ừ, nên đi thăm ông cụ Hàn, lần này ông cụ chắc đã bị cháu làm cho mệt rồi, ông ấy cũng là người kiêu ngạo cả đời, bây giờ tuổi đã lớn mà còn bị chửi vì chuyện của cháu, còn bị chửi té tát nữa, hẳn là không thoải mái, bọn họ thật sự quá đáng rồi.”
Bà Đường không khỏi thở dài, biết tình hình bên phía ông
Hàn, thật sự là làm khó cho ông ấy rồi.
“Thanh Thanh, tại sao chúng ta không tiết lộ thân phận của cháu cho bên ngoài biết? Công khai Đường Thấm Nhi là Hàn Nhã Thanh, đến lúc đó bà ngược lại phải nhìn xem hai lão già kia còn dám bắt nạt cháu không.”
Bà Đường đang nghĩ cách bảo vệ cháu gái mình tốt hơn nên mới nghĩ như vậy, những cái khác cũng không muốn quan tâm nữa.
“Không được, hiện tại không thể công khai. Tình hình hiện giờ sẽ ảnh hưởng đến nhà họ Đường.”
Hàn Nhã Thanh ngăn cản suy nghĩ của bà Đường, hiện giờ rất nhiều phóng viên đang chen chúc bên ngoài biệt thự nhà họ Hàn, nếu để cho bọn họ biết Đường Thấm Nhi chính là Hàn Nhã Thanh, e rằng những người đó cũng sẽ chặn cửa nhà họ Đường.
Thân phận của nhà họ Đường quá nhạy cảm, hơn nữa nhà họ Cố đang nhìn chằm chằm, cho nên không thể có bất cứ sai sót nào.
“Bà ngoại, bà phải tin cháu. Chuyện nhỏ này đối với cháu không khó. Chỉ cần ở nhà chờ xem diễn là được.” Hàn Nhã Thanh kiên nhẫn thuyết phục bà Đường.
“Cháu hứa sẽ cho ông bà xem một bộ phim đặc sắc, hơn nữa tiếp theo đây, cháu còn sẽ cần sự giúp đỡ của ông bà ngoại nữa.”
Hàn Nhã Thanh sợ bà Đường sẽ cố chấp thêm nữa nên đã nói trước một phần kế hoạch của mình.
“Thật sao? Chúng ta cần làm gì? Nói mau, ta cùng ông ngoại cháu chuẩn bị.”
Bà Đường cuối cùng cũng yên tâm khi nghe Hàn Nhã Thanh nói như vậy, trong lòng nhất thời hơi hứng thú.
Hàn Nhã Thanh không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy dáng vẻ của bà Đường, thật ra bà Đường cũng giống như một đứa trẻ, Hàn Nhã Thanh thì thầm vài câu bên tai bà Đường.
“Được, được, được.” Bà Đường gật đầu liên tục, vẻ mặt càng ngày càng hưng phấn, ngay cả vẻ mặt vốn không quá hiếu kỳ của ông Đường cũng không khỏi càng thêm tò mò.
“Được rồi, được rồi, cháu đi nhanh đi.” Nghe xong lời thì thầm của Hàn Nhã Thanh, thái độ của bà Đường thay đổi 180 độ, bà cụ lập tức bắt đầu đẩy Hàn Nhã Thanh đi.
Ông cụ Đường nhìn thấy mà sửng sốt, thấy Hàn Nhã Thanh rời đi, ông cụ quay sang bà Đường, rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Trong phòng khách này chỉ có ba chúng ta. Hai người đang thì thầm cái gì vậy? Sao vậy? Hai người coi tôi như người ngoài à?”
Trong giọng điệu nghe ra mùi chua rõ rệt.
Tâm trạng bà Đường lúc này rất tốt, liếc mắt nhìn ông cụ cũng không nói nhiều mà cứ thế đi lên lầu.
Ông Đường càng thêm buồn bực, ông cảm thấy thế nào mà từ khi Thanh Thanh trở về nhà họ Đường thì trong lòng vợ ông càng ngày càng không có chỗ cho ông nữa vậy.
Trước đây, mọi suy nghĩ của vợ ông đều hướng về phía ông, hiện tại, mọi suy nghĩ của bà ấy đều hướng về phía Thanh Thanh, ngay cả khi ngủ, bà ấy cũng ngủ với Thanh Thanh, để ông cô đơn lẻ bóng.
Đương nhiên, Hàn Nhã Thanh không đến bệnh viện ngay, bởi vì hôm nay đã quá muộn rồi, cô còn đang lo lắng cho tình hình của ông cụ Hàn, cô nhất định phải đi thăm ông cụ Hàn trước.
Khi Hàn Nhã Thanh trở lại nhà họ Hàn thì đã mười giờ tối, nhưng xung quanh biệt thự của nhà họ Hàn vẫn còn rất nhiều người, cổng nhà họ Hàn vẫn khóa chặt từ bên trong, hiển nhiên là người bên trong không dám ra ngoài.
Ánh mắt Hàn Nhã Thanh hơi lạnh lẽo, những người này thật sự quá đáng rồi, liên quan gì đến bọn họ mà bọn họ lại làm như vậy?