Cô nghĩ nếu bây giờ anh nói đưa cô về nhà thì cô nên đồng ý hay là không đồng ý đây?
“Đến Ủy ban lấy giấy đăng ký kết hôn trước đã.” Dương Tầm Chiêu cầm tay cô rất chặt, bây giờ anh rất muốn cô nhưng anh biết có chuyện còn quan trọng hơn, đó là phải lấy giấy đăng ký kết hôn trước.
Hàn Nhã Thanh: “…”
Cô đoán sai? Thật sự hơi bất ngờ!!
Trác Hiểu Lam đứng ở nơi không xa nghe thấy câu này của Dương Tầm Chiêu, cơ thể đột nhiên cứng đờ, hai mắt chợt mở lớn, họ muốn đi lấy giấy đăng ký kết hôn?
Sao có thể? Không được, tuyệt đối không được.
“Anh Dương, tôi phải nhắc nhở anh một điều, hôm nay là chủ nhật.” Hàn Nhã Thanh nhìn Dương Tầm Chiêu mà không nhịn được cười, hôm nay là chủ nhật, mọi người không đi làm, anh đi đâu lấy giấy đăng ký kết hôn?
Trác Hiểu Lam thở phào nhẹ nhõm, cũng may, hôm nay là chủ nhật.
“Chủ nhật cũng không thể trì hoãn việc anh lấy giấy đăng ký kết hôn.” Dương Tầm Chiêu nhìn Hàn Nhã Thanh, nhìn nụ cười trên mặt cô, khoé môi anh nhếch lên. Dương Tầm Chiêu anh muốn đăng ký kết hôn, đừng nói là chủ nhật, cho dù là ngày lễ, anh cũng có cách giải quyết việc này.
Hàn Nhã Thanh: “…”
Được rồi, anh giỏi, cô phục rồi.
Thử hỏi trên đời có chuyện gì có thể làm khó được cậu ba Dương anh không?
Chỉ là thói quen động một cái là đến Ủy ban lấy giấy tờ của cậu ba Dương khi nào mới thay đổi được đây?
Người ta yêu nhau đều rất lãng mạn, nhưng sao đến cậu ba Dương lại trực tiếp, thô bạo như thế?
Đến cả quá trình cầu hôn anh cũng bỏ bớt.
Lần thứ nhất là vậy, lần thứ hai vẫn thế…
Cô còn có thể nói gì đây?
Nhưng dù có gấp đến mấy cũng không thể lấy giấy đăng ký kết hôn vào lúc này, ít nhất cũng phải giải quyết chuyện của ông cụ Dương đã.
Trác Hiểu Lam đứng ở nơi không xa cứng người, trên mặt hiển nhiên hơi căng thẳng, họ sẽ không đi lấy giấy đăng ký kết hôn hôm nay luôn đấy chứ?
Trác Hiểu Lam vừa nhấc chân định đi, nhưng một khắc tiếp theo cô ta lại dừng bước.
Trác Hiểu Lam biết mình không thích hợp xuất hiện vào lúc này, cho nên cô ta phải nghĩ cách khác.
“Đi, đến Ủy ban, hôm nay chúng ta phải lấy được giấy chứng nhận.” Cậu ba Dương ôm Hàn Nhã Thanh đi thẳng ra ngoài, xem ra anh đã quyết tâm phải lấy được giấy chứng nhận trong ngày hôm nay.
Hàn Nhã Thanh thầm thở dài, cô phát hiện cứ nhắc tới chuyện kết hôn là vẻ bình tĩnh thường ngày của cậu ba Dương biến mất.
“Chờ giải quyết xong chuyện đã.” Lần này Hàn Nhã Thanh không từ chối, nhưng cô biết nếu bọn họ thật sự đi lấy giấy chứng nhận vào lúc này sẽ lại bị mọi người mắng chửi.
Cô có thể không quan tâm, nhưng anh thì sao?
Dù sao bây giờ ông cụ Dương vẫn đang trong viện, anh là người nhà họ Dương, là cháu ruột của ông ta.
Giọng Hàn Nhã Thanh lúc này rất nhẹ, hơn nữa hai người đã đi được một đoạn nên Trác Hiểu Lam không nghe thấy cô nói gì.
Dương Tầm Chiêu hơi giật mình, thông minh như anh đương nhiên hiểu ý cô, môi anh không ngừng cong lên: “Ý em là em đồng ý đi đăng ký kết hôn lại với anh rồi? Giải quyết xong chuyện chúng ta sẽ đi đăng ký?”
Lúc này mặt Dương Tầm Chiêu đầy vui sướng, muốn kìm nén cũng không được.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, thầm thở dài trong lòng, anh không thể khiến quá trình trước khi đăng ký kết hôn trở nên lãng mạn một chút sao?
Nhưng rõ ràng, cậu ba Dương không tự giác như vậy, anh là người thuộc phái hành động.
Làm việc gì cũng tính tới hiệu suất, kết hôn cũng vậy.
Còn tự giác về tình yêu, anh thậm chí còn không có.
Dù cô đã là mẹ của hai đứa trẻ nhưng vẫn mang trái tim thiếu nữ, có giấc mộng thiếu nữ, nhưng với cậu ba Dương thì cô không thể kỳ vọng quá nhiều.
“Hôm nay em đến để kích thích họ phải
không? Kế hoạch của em tiến hành rất thuận lợi, có lẽ sẽ giải quyết xong sớm thôi, cho nên chúng ta sắp được lấy chứng nhận rồi.” Cậu ba Dương không biết tâm tư Hàn Nhã Thanh lúc này, vẫn đang một lòng suy nghĩ muốn lấy chứng nhận sớm chút.
Đột nhiên Hàn Nhã Thanh không muốn nói chuyện với anh nữa.
Anh có thể đoán được kế hoạch hôm nay của cô, vì sao không nhìn ra tâm tư khác của cô?
Sao cô lại thích một tên ngốc như này chứ?
“Sao vậy?” Cuối cùng cậu ba Dương cũng cảm thấy cảm xúc của người trong lòng có gì đó không đúng, anh dừng bước, hơi xoay người cô lại để cô nhìn mình.
Hàn Nhã Thanh ngước mắt nhìn anh, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên.
“Giận rồi à?” Dương Tầm Chiêu chớp chớp mắt, có vẻ như cô giận rồi, nhưng vừa nãy vẫn đang bình thường sao lại giận rồi?
Nhưng nhìn cô cũng không giống như thật sự tức giận, mắt anh nhìn vào đôi môi hơi cong lên của cô, anh cười khẽ: “Em muốn anh hôn em đúng không? Nếu em muốn anh hôn thì cứ nói, đừng ngại…”
“Anh Dương, mời anh tránh ra.” Khoé miệng Hàn Nhã Thanh giật giật, hung dữ trừng mắt nhìn anh, sau đó hất tay anh, bước nhanh ra ngoài.
“Không phải bảo anh đi sao? Sao em lại đi trước…” Dương Tầm Chiêu nhìn dáng vẻ giận đùng đùng của cô thì hơi nhướn mày, cố ý nói thêm câu sau, anh thấy cô bây giờ thật sự rất đáng yêu.
Sao người phụ nữ của anh lại đáng yêu như vậy chứ?!
Hàn Nhã Thanh nghe anh nói thế thì dừng bước, cô đảo mắt thật nhanh, lại nhìn anh một cái hung dữ.
Cô không muốn nói chuyện với anh, không muốn!!
Thấy cô đang giở tính trẻ con với mình, môi cậu ba Dương không tự chủ được nhếch lên, nụ cười trên mặt cũng lan rộng ra…
Cảm giác này thật tuyệt.
Hàn Nhã Thanh nhìn nụ cười trên mặt anh mà hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, muốn cắn anh một cái, cô phát hiện người đàn ông này sao mà đáng ghét thế chứ?
Hàn Nhã Thanh không ý thức được lúc này mình đã không còn là chuyên gia tâm lý học tội phạm tài ba, lúc này cô chỉ là một cô gái nhỏ với tính tình trẻ con.
“Được rồi, được rồi.” Dương Tầm Chiêu bước lên, ôm lấy cô, hơi cúi đầu hôn lên đôi môi càng ngày càng vểnh lên cao của cô, mắt anh hơi tối đi: “Em biết không? Bộ dạng em lúc này vô cùng quyến rũ, vô cùng mê người, nếu em nhìn anh như vậy nữa, anh thật sự sẽ không nhịn được mà muốn em đấy.”
Đối với cậu ba Dương, lúc nào cô cũng quyến rũ, lúc nào cũng mê người khiến anh không thể kiểm soát.
Trác Hiểu Lam đứng ở nơi xa nhìn bọn họ, trong mắt hiện lên rất nhiều cảm xúc phức tạp, cô ta chưa thấy Dương Tầm Chiêu như vậy bao giờ.
Anh lúc này rất dịu dàng, rất thoải mái, còn có một chút vô lại, không đứng đắn và lưu manh.
Trác Hiểu Lam rất rõ, chỉ có Hàn Nhã Thanh mới có thể khiến anh như vậy.
Vì sao lại là Hàn Nhã Thanh? Vì sao lại là Hàn Nhã Thanh?
Vì sao không thể là…